Bản Huyền Băng Thuật này có thể nói là bí pháp hoàn toàn tương khắc với Hồng Liên Nghiệp Hỏa Thuật. Hai loại bí pháp này một băng một hỏa, thuộc tính cực đoan tương phản.
Độ mạnh của Huyền Băng Thuật hoàn toàn ngang ngửa Hồng Liên Nghiệp Hỏa Thuật.
Nếu như nói Hồng Liên Nghiệp Hỏa Thuật có thể thiêu đốt nghiệp quả, vậy Huyền Băng Thuật chính là khắc tinh của tâm ma.
Chỉ cần tu luyện bí thuật này thì kiếp này sẽ không bị tâm ma nhiễu loạn, khi đối mặt với bí pháp có tính mê hoặc thì thậm chí còn có thể đạt tới hiệu quả miễn dịch.
Diệp Thu vô cùng kinh ngạc, vì bí pháp này hoàn toàn đủ để địch lại Hỗn Độn Thanh Liên. Vả lại cái tiên thuật này băng lãnh thấu xương, khi thi triển ra thì đầy trời đều là băng hàn chi khí, trong khoảnh khắc có thể đông đá vạn dặm bình nguyên, thuộc về dạng sát chiêu có tính hủy diệt đại quy mô.
"Tía má ơi, nếu như ta lại tu luyện cái tiên thuật này để cho băng hỏa tương dung, vậy thực lực của ta sẽ mạnh đến loại tình trạng khủng bố gì?"
Diệp Thu không dám tưởng tượng nữa mà hít một hơi thật sâu.
Kỳ thật tuy Diệp Thu giúp đỡ hai vị đồ đệ nhưng hắn giống như cũng không chút thua thiệt.
Lần sử dụng cơ hội sửa chữa phục hồi này ta thua lỗ sao?
Không không không! Ngươi khả năng có chút ít kiếm lời, nhưng ta vĩnh viễn có lời không lỗ!
"He he he, băng hỏa lưỡng trọng thiên thật có ý tứ! Để bản đế xem thử một chút ngươi đến cùng có chỗ gì kỳ diệu? Lĩnh ngộ!" Diệp Thu xoa xoa tay, nói.
Trong chốc lát, kinh văn của Huyền Băng Thuật lập tức dung nhập vào trong đầu Diệp Thu.
Khi nhìn xem phần kinh văn tối nghĩa khó hiểu này Diệp Thu trong nháy mắt liền tam hoa tề phóng, triển khai toàn bộ ngộ tính.
Nếu như Diệp Thu vẫn là Tiên Thiên Đạo Thể lúc trước thì hắn muốn lĩnh ngộ cái bí pháp này quả thật có chút khó khăn.
Nói ít cũng phải tốn hao một năm thời gian, nhưng hắn bây giờ căn cốt đã tiến hóa, trưởng thành là vạn cổ tối cường thể chất.
Mặc dù còn chưa đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất nhưng việc lĩnh ngộ kinh văn này ngược lại là đơn giản hơn rất nhiều.
Mà Diệp Thu còn có dự cảm nếu như lần này hắn sáo lộ thành công, vậy hắn sẽ thu hoạch tối thiểu một trăm triệu.
Ấy. . . Thật không có ý tứ a, ta có chút đùa giỡn rồi!
Nếu như thành công thì Hỗn Nguyên Đạo Thể của hắn tuyệt đối có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất, danh được xưng là đệ nhất Tiên thể trong lịch sử.
Nghĩ tới đây Diệp Thu đã bắt đầu kích động, sau khi bình tĩnh lại hắn mới nghiêm túc lĩnh ngộ bộ kinh văn này.
Tại phía dưới ba đóa đạo hoa gia trì, Diệp Thu chỉ dùng nửa canh giờ thì liền hiểu thấu một hai phần trong đó.
"Phù. . . Không hổ là vô thượng tiên thuật, xác thực rất thâm ảo."
Diệp Thu hít sâu một hơi, từ từ mở mắt ra, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Thanh Trúc là ánh mắt mong đợi.
"Đồ nhi, hôm nay vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi vô thượng tiên thuật, Huyền Băng Quyết!"
"Hãy nhớ kỹ bộ kinh văn này."
Nói xong Diệp Thu nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng, nhấn tại trên lưng Lâm Thanh Trúc, kinh văn màu xanh lam trong nháy mắt liền tràn vào thân thể nàng.
Một cỗ khí tức băng lãnh thấu xương truyền đến, Lâm Thanh Trúc sắc mặt trắng nhợt.
"A. . ."
Nàng khẽ rên một tiếng, cắn răng ráng chống đỡ không để cho mình phát ra âm thanh.
Lâm Thanh Trúc cảm thụ được từ bàn tay sư tôn truyền đến lực lượng liên tục không ngừng mà âm thầm giật mình: "A. . . Lực lượng của sư tôn thật là kịch liệt, thân thể ta sắp tiếp nhận không nổi rồi."
Tại phía dưới sự rét lạnh cực hạn, Lâm Thanh Trúc run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt hàm rang chật vật chống đỡ.
Ý thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ, cỗ hàn ý băng lãnh thấu xương này so với hỏa diễm của Triệu Uyển Nhi càng tra tấn người hơn.
Trong lúc mơ hồ Lâm Thanh Trúc lại hiện ra ý niệm điên cuồng cầu sinh, nàng không thể khống chế tâm tình mà muốn tìm tới một nơi ấm áp.
Lâm Thanh Trúc lục lọi hồi lâu tại bên trong bóng tối, nàng tựa hồ mò tới một nơi phi thường ấm áp mà liền phấn đấu quên mình nhào tới.
"Ái chà. . ."
Cảm thụ được áo bông nhỏ co rút lại trong ngực mình, Diệp Thu chấn động một cái nhưng cũng không có đẩy nàng ra, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tà ác như ẩn như hiện.
"Kinh thiên khiếp địa chi pháp, chấp hành không buông, lẫm đông chi nộ, đóng băng sơn hà." Tại bên trong ý thức mơ hồ, Lâm Thanh Trúc cố gắng để cho mình nhanh chóng nhớ kỹ khẩu quyết của bí pháp mà sư tôn đã dạy cho nàng.
May mắn là Lâm Thanh Trúc có được năng lực đã gặp qua là không thể quên, cho nên nàng vừa nhìn xem một cái thì liền nhớ kỹ toàn bộ.