"Được." Mạnh Thiên Chính vỗ đùi, quát to một tiếng tốt rồi lại nói: "Trong vòng một ngày có hai vị đột phá Phong Vương cảnh, cộng thêm một vị Đại Đế cảnh. Ha ha ha. . . Sau này ta xem còn có ai dám nói Bổ Thiên giáo chúng ta xuống dốc, lão tử sẽ thưởng cho hắn hai chưởng."
Bổ Thiên giáo có thực lực tăng lên để cho Mạnh Thiên Chính ngày thường luôn một mực lo lắng thì bây giờ tựa hồ lại gọi trở về hào khí thời trẻ.
Loại lo lắng này của ông ta bắt nguồn từ việc tông môn không cường đại, lúc này ông ta đã quên hết ưu sầu trước đây.
"Chúc mừng Minh Nguyệt sư thúc Phong Vương kết ấn." Một thời gian sau, chúng đệ tử cũng vội vàng chúc mừng, trong lòng mừng rỡ như điên.
Bọn họ cũng rõ ràng bởi vì Diệp sư thúc ban phúc một đợt quà tặng nên đã trực tiếp cất cao thực lực của Bổ Thiên giáo.
Mà điều này cũng gián tiếp giúp bọn họ có cơ duyên tạo hóa này, cho nên thân ảnh của vị kia lại có vẻ cao lớn thêm mấy phần trong lòng bọn họ.
Tuy là rất cao hứng nhưng Mạnh Thiên Chính cũng có chút thất lạc. Bởi vì ông ta thân là chưởng giáo sư huynh của Bổ Thiên giáo nên trong lòng cất giấu rất nhiều tâm sự.
Khi nhìn xem từng vị sư đệ sư muội mà mình bảo hộ từ nhỏ đến lớn cuối cùng đã vượt qua mình, trong lòng Mạnh Thiên Chính cảm thấy được an ủi và cũng có chút cô đơn.
Mạnh Thiên Chính không thể không thừa nhận chính mình chung quy đã già rồi. May mắn là di nguyện của sư tôn ông ta trước khi chết cuối cùng cũng không bị bỏ qua, bởi vì ông ta đã giữ vững được cái đạo thống này, và cũng giúp nó khôi phục đỉnh phong ngày xưa.
"Aiii. . ."
Trong lòng Mạnh Thiên Chính yên lặng thở dài một hơi, nhưng mặt ngoài vẫn như cũ lộ ra nụ cười hiền lành, đem tâm sự giấu ở trong lòng.
Kỳ thật trong lòng Mạnh Thiên Chính luôn một mực có một cái bí mật không cùng bất kỳ kẻ nào nói qua. Đó chính là tuổi thọ của ông ta đã sắp hết, ông ta cũng không có bao nhiêu năm để sống nữa.
Có thể là do gần đây phát sinh quá nhiều sự tình, cho nên bọn họ cũng quên đi một sự kiện là tuổi tác của Mạnh Thiên Chính không kém bao nhiêu so với tiểu sư thúc Huyền Dịch của bọn họ.
Trước đây nếu không phải Huyền Dịch có Diệp Thu tương trợ mở ra khúc mắc, sau đó bước vào Phong Vương cảnh, vậy có khả năng sẽ không có một trận song vương chiến Đại Đế truyền kỳ kia, chớ nói chi là cuối cùng lấy mạng đổi mạng để kết thúc truyền kỳ chi chiến.
Mạnh Thiên Chính trong lòng còn có tiếc nuối, tiếc nuối của ông ta là không có tận mắt chứng kiến Bổ Thiên giáo trở lại đỉnh phong như thời Tiên Cổ trước đó. Và ông ta còn tiếc nuối mình không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh diễm Diệp Thu phi thăng thượng giới.
Nhưng bây giờ Mạnh Thiên Chính cũng không thể không tiếp nhận hiện thực ông ta đã già rồi, tinh huyết cũng đã khô kiệt, ông ta chỉ đang một mực dựa vào ý niệm để chống đỡ bộ thân thể già nua này.
Có lẽ Mạnh Thiên Chính chờ đợi không được một ngày kai đến. Bởi vì tinh huyết một khi khô kiệt thì tính mạng của ông ta cũng sẽ đi hướng phần cuối. Trừ phi Mạnh Thiên Chính có thể nhất cử đột phá Phong Vương cảnh để trọng hoán sinh cơ.
Thế nhưng đột phá Phong Vương cảnh nói nghe thì dễ, dù cho Mạnh Thiên Chính lúc này cũng đã là Chí Tôn cảnh đỉnh phong.
Mạnh Thiên Chính cũng muốn tại bên trong lần quà tặng của thiên địa này nhất cử xông phá gông cùm xiềng xích để Phong Vương kết ấn. Đáng tiếc là tầng linh khí trên Tử Hà phong đã bị tất cả mọi người của Bổ Thiên giáo hấp thu đến mức triệt để hút khô, do đó ông ta cũng đã mất đi cơ hội trọng hoán sinh cơ.
Nội tâm thất lạc, Mạnh Thiên Chính cúi đầu xuống, thân thể có vẻ hơi không có lực lượng, con mắt có chút mỏi mệt nhắm lại, nhưng lại giãy dụa muốn mở ra.
Mặc dù tiếc nuối rất nhiều nhưng khúc mắc trong lòng Mạnh Thiên Chính cũng đã được giải khai.
Trông thấy các sư đệ sư muội trưởng thành thì ông ta không còn liều mạng giữ lại một hơi nữa, cả người có vẻ càng già nua thêm mấy phần.
"Sư tôn, ngài làm sao vậy, ngài có tâm sự gì sao?" Mạnh Thiên Chính có cử động kỳ quái đã bị ánh mắt sắc bén của Liễu Thanh Phong phát giác mà nghi ngờ hỏi.
Nghe được giọng của ái đồ, Mạnh Thiên Chính lại cố gắng mở hai mắt ra, cánh tay già nua phất qua khuôn mặt tuấn tú của Liễu Thanh Phong, lộ ra nụ cười hiền lành, nói: "Thanh Phong à. . . Vi sư. . . Vi sư không được rồi… Sau này này Bổ Thiên giáo này ta liền giao cho ngươi. Ngươi hãy thay ta. . . Bảo vệ sơn môn thật tốt."
Mạnh Thiên Chính tựa hồ là dùng sức lực sau cùng để nói ra lời này, sau đó ông ta nhắm hai mắt lại và cúi đầu xuống.
Dấu hiệu bất thình lình để cho Liễu Thanh Phong cả người sững sờ tại chỗ, không biết làm sao.
Khi tất cả người đều đang đắm chìm trong sự trong vui sướng lúc đột phá, một đạo âm thanh tê tâm liệt phế bỗng nhiên vang lên.
"Sư tôn. . ."
Nguyên bản quãng trường đang yên tĩnh thì bởi vì tiếng hô này mà trong nháy mắt hoảng hốt.
Tất cả mọi người không biết làm sao mà nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Bọn họ phát hiện Mạnh Thiên Chính gục đầu trong ngực Liễu Thanh Phong, khí tức của ông ta cũng đã hoàn toàn tán đi.
"Không. . . Sư huynh. . ."
Người trước nhất kịp phản ứng chính là Tề Vô Hối, cảm xúc của hắn liền sụp đổ ngay tại lập tức.
Nội tâm vui sướng của Tề Vô Hối cũng bị cú đả kích này quét hết sạch, phảng phất như cây trụ cột tinh thần nhiều năm qua của hắn đã sụp đổ.
Đám người chưa bao giờ nhìn thấy Tề Vô Hối xuất hiện gương mặt xúc động này.
Ai cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế, và cũng không ai có thể đoán trước được Mạnh Thiên Chính sẽ lấy phương thức như vậy mà kết thúc.
Biến hóa bất thình biến hóa làm cho tất cả mọi người ở đây đều không biết làm sao.