"Không. . . Chuyện này không có khả năng."
"Rõ ràng thân thể sư huynh còn rất cường tráng, làm sao hắn lại đột nhiên tọa hóa."
Đôi mắt Minh Nguyệt đỏ bừng, không thể tin được sự thật này.
Trên thực tế không chỉ là nàng, mà tất cả mọi người ở đây đều không thể nào hiểu được tại sao chuyện như vậy lại đột nhiên giáng lâm.
Mạnh Thiên Chính bất ngờ tọa hóa thực tế quá quỷ dị. Phảng phất như ông ta ngay khi cởi ra một khúc mắc, thư giãn xuống thì thân thể phi tốc khô kiệt, tiến vào tử vong đếm ngược.
Mạnh Thiên Chính luôn một mực giấu diếm chuyện này, chưa nói với bất luận kẻ nào, chỉ đến hiện tại mọi người mới biết.
Mạnh Thiên Chính tọa hóa làm cho bầu không khí vui vẻ trong nháy mắt liền trở nên như đưa đám.
Tất cả mọi người khó mà che giấu nội tâm bi thương, không cách nào tự kềm chế. Đặc biệt là mấy vị trưởng lão, bởi vì bọn hắn đều được Mạnh Thiên Chính một đường bảo hộ mới đi tới một bước hôm nay.
Cảm xúc sâu nhất khả năng chính là Tề Vô Hối. Bởi vì năm đó hắn xuống núi lịch luyện và bị các thánh địa khác ức hiếp, cũng nhờ có Mạnh Thiên Chính một người một kiếm giết tới sơn môn của đối phương vì hắn chủ trì công đạo.
Hơn một trăm năm qua Mạnh Thiên Chính vẫn luôn là trụ cột tinh thần của Tề Vô Hối, là người mà Tề Vô Hối kính nể nhất.
Bây giờ Mạnh Thiên Chính đã ngã xuống là chuyện mà Tề Vô Hối không thể nào tiếp thu được.
Toàn bộ Tử Hà phong vang lên từng trận kêu rên, tất cả mọi người khó nén khóc thảm, cảm xúc sa sút.
Tề Vô Hối như bị điên mà chạy đến bên cạnh Mạnh Thiên Chính, không thể kiềm chế được nỗi lòng la lên.
Lục Phong đến an ủi Tề Vô Hối: "Tề sư huynh, bình tĩnh một chút, sư huynh đã quy tiên rồi, liền để cho ngài an tâm ra đi thôi."
"Ngươi đánh rắm. . ." Tề Vô Hối một phát hất ra Lục Phong, căn bản đón chịu không được sự thật này.
Tại thời điểm tất cả mọi người đều tuyệt vọng, Tề Vô Hối đột nhiên nhớ ra cái gì mà trong miệng điên cuồng hô lên: "Đúng đúng đúng, ta nhớ ra rồi."
“Ngươi nhớ tới cái gì?” Đám người không hiểu, nhìn xem Tề Vô Hối nổi điên mà không biết làm sao.
Tề Vô Hối bỗng nhiên kêu lên: "Diệp sư đệ! Diệp sư đệ nhất định có biện pháp cứu Mạnh sư huynh."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức tỉnh táo lại, có biện pháp bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng a, Diệp sư đệ nhất định có thể cứu Mạnh sư huynh."
"Trước đây lúc Tề sư bá bỏ mình tại yên tĩnh chi địa do bị Thiên Cơ Tử của Bất Lão sơn một kiếm chém giết, không phải là Diệp sư thúc đã dùng một khỏa tiên đan cứu ngài trở về sao?"
Đực Tề Vô Hối nhắc nhở, mọi người mới nhớ lại Diệp Thu trước đây đã thi triển qua thủ đoạn cải tử hồi sinh.
Nếu như bây giờ Diệp Thu còn ở chỗ này thì hắn có thể cứu trở về Mạnh Thiên Chính hay không?
Ý nghĩ này vừa hiện ra, tất cả mọi người phảng phất như thấy được một tia hi vọng.
Trong đó người kịch liệt nhất không thể nghi ngờ chính là Liễu Thanh Phong. Chỉ thấy hắn lập tức cúi đầu bái Mạnh Thiên Chính một cái, sau đó liền đứng dậy chạy như điên đến trước mặt Triệu Uyển Nhi, nói: "Sư muội, nhanh nói cho ta biết sư thúc đang ở đâu?"
Ai cũng không biết rõ Diệp Thu đã mang theo Lâm Thanh Trúc đi nơi nào. Chỉ biết là sau khi hắn ban phúc tạo hóa thì hắn liền mang theo Lâm Thanh Trúc rời đi.
Nhìn xem Liễu Thanh Phong trước mặt mang ánh mắt đỏ bừng, phảng phất như muốn ăn thịt người mà Triệu Uyển Nhi nội tâm hoảng hốt, nhưng nàng cũng là lòng nóng như lửa đốt, đáp: "Sư tôn mang sư tỷ tiến về động phủ Tử Hà để bế quan."
"Động phủ Tử Hà!" Nghe vậy Liễu Thanh Phong trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, sau đó chạy về ôm lấy thi thể Mạnh Thiên Chính hướng về phía sau núi bay đi, một giây cũng không muốn trì hoãn.
Nhìn thấy Liễu Thanh Phong điên cuồng như thế, Tề Vô Hối cũng theo sát phía sau.
Minh Nguyệt nhìn xem tình huống tại hiện trường một chút, rồi lại nhìn xem phương hướng phía sau núi, hai mắt nàng đỏ bừng nói với Lục Phong: "Lục sư huynh, ngươi ở lại chỗ này trông nom duy trì trật tự nhé, ta cũng đi qua đó nhìn một chút."
"Được.” Lục Phong nặng nề gật đầu.
Hắn cũng muốn đi theo nhìn xem, thế nhưng chưởng giáo sư huynh đã đi về cõi tiên, sơn môn đã lâm vào đại loạn, cho nên tại thời điểm này không thể không có người duy trì trật tự, nếu không phải vậy sẽ rất dễ dàng dấy lên hỗn loạn.
Gặp bọn hắn chạy tới phía sau núi, Triệu Uyển Nhi cũng muốn đi theo. Bởi vì chỉ có nàng là đệ tử duy nhất của Tử Hà phong ở đây, và cũng chỉ có nàng mới biết rõ tình huống bên trong động phủ Tử Hà.