Diệp Thu chậm rãi đẩy ra song chưởng, gốc thanh liên kia bị hắn đánh vào thể nội của Mạnh Thiên Chính.
Trong chốc lát, ma khí có thể làm vẩn đục thế giới phảng phất như gặp phải khắc tinh mà liền nhận lấy đả kích trí mạng.
Gốc thanh liên này triệt để cắm rễ tại bên trong phủ hải của Mạnh Thiên Chính, gieo xuống đạo quả.
Mạnh Thiên Chính kinh hãi, nói: "Đây là. . . Thanh Liên đạo quả."
Ông ta vô cùng kinh ngạc, phải biết ông ta bây giờ vẫn chưa chứng được bất luận đạo gì nên sẽ không có khả năng có được đạo quả.
Theo lý thuyết mà nói, trên đời này chỉ có ba loại người mới có được đạo quả.
Một loại là Chứng Đạo thành công, tấn vị Đại Đế cảnh, một loại khác là truyền nhân kế thừa truyền thừa chính quả của đạo thống giống như Dao Trì tiên tử của thánh địa Dao Trì.
Loại cuối cùng là Tiên nhân chuyển thế giống như tiểu Linh Lung, trời sinh tự mang chính quả.
Nhưng Mạnh Thiên Chính căn bản không thuộc về bất luận một loại nào, cho nên ông ta không có tư cách thu hoạch được chính quả. Tuy nhiên Diệp Thu vậy mà có thể để cho ông ta lập tức có được một cái chính quả.
"Không đúng. . . Ta đây là lấy thân nhập đạo." Sau một hồi chấn kinh, Mạnh Thiên Chính dần dần phát giác chuyện không đúng, vì ông ta còn chưa chân chính thu hoạch được chính quả.
Chỉ là Diệp Thu đã ở trong cơ thể Mạnh Thiên Chính gieo xuống Thanh Liên đạo pháp, nhờ gốc thanh liên này tịnh hóa ma khí trong cơ thể, tẩy lễ thân thể của ông ta.
Phát hiện điểm này Mạnh Thiên Chính lập tức giật mình, hít một hơi thật sâu.
"A. . . tiên pháp thật là khủng khiếp! Đây chính là gốc Vạn Cổ Trường Thanh Liên trong truyền thuyết sao?" Mạnh Thiên Chính thốt lên.
Nếu như đạo pháp này thành công, vậy sau này thực lực của ông ta nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh, mà lại tiền đồ còn bất khả hạn lượng.
Mạnh Thiên Chính được Diệp Thu tặng cho một đợt Tạo Hóa cũng không phải nhẹ nhàng đơn giản như Diệp Thu nói. Ân tình bực này ông ta làm thế nào có thể báo đáp nổi.
Ngay sau khi thanh liên được gieo xuống, Diệp Thu lập tức toàn lực thôi diễn Vạn Cổ Trường Thanh Lục, liên tục không ngừng rót lực lượng tràn vào bên trong thanh liên.
Gốc thanh liên này là Diệp Thu kết hợp giữa sự ảo diệu của Hỗn Độn Thanh Liên và Vạn Cổ Trường Thanh Lục mà ngưng tụ thành. Sau này con đường tu hành của Mạnh Thiên Chính sẽ càng đi càng thông thuận, thậm chí ông ta cũng không cần trải qua con đường chứng đạo, bởi vì bản thân ông ta chính đạo quả, vậy ông ta còn cần đi Chứng Đạo làm gì?
Con đường này là do Diệp Thu vừa rồi linh quang chợt hiện, kết hợp với Mạnh Thiên Chính đột nhiên toạ hoá nên hắn chỉ là đơn giản thí nghiệm một phen, không nghĩ tới còn thật sự thành công.
Nội tâm Diệp Thu cũng vô cùng kích động.
Không hổ là ta! Ta quá thông minh!
Con đường này kỳ thật cùng với con đường Chứng Đạo của Diệp Thu trước đây là tương tự, đều là lấy thân nhập đạo.
Chỉ là Diệp Thu chưa bao giờ giống như hôm nay trực tiếp thôi diễn đạo pháp của hắn vào thể nội của người khác.
Cả hai chuyện này kỳ thật cũng không có gì khác nhau, chỗ khác biệt duy nhất chính là Diệp Thu đã trải qua thiên đạo khảo nghiệm, chân thật bị sét đánh. Còn Mạnh Thiên Chính thì lại bỏ qua điểm này, ông ta không cần trải qua lôi kiếp, có thể trực tiếp nhập đạo.
Tuy nhiên muốn gieo xuống đạo quả là vô cùng gian nan, hơi không cẩn thận liền sẽ rơi vào một cái hạ tràng căn cơ bị hao tổn, tu vi thụt lùi.
Nhưng tương đối may mắn là Diệp Thu đã sử dụng Vạn Cổ Trường Thanh Lục có vô tận ảo diệu để thôi diễn ra con đường này nên có vẻ phi thường thông thuận.
Lúc này sau khi đã gieo xuống thanh liên, Diệp Thu lại lần nữa thôi diễn pháp tắc, thay đổi càn khôn âm dương, bỗng nhiên phát lực.
"Trấn!"
Diệp Thu quát lạnh một tiếng, Mạnh Thiên Chính sắc mặt thống khổ một mảnh, thân thể phảng phất như có một trăm con gia súc đang thôn phệ thân thể của ông ta.
Sau khi chật vật sống qua một kiếp, đột nhiên gốc thanh liên trong thể nội Mạnh Thiên Chính bất chợt bộc phát ra hào quang sáng chói, bắt đầu điên cuồng thôn phệ ma khí trong thân thể ông ta.
Nhìn đến đây Mạnh Thiên Chính vui mừng hô lên: "Làm được rồi!"
"Cái gì?!!" Nghe vậy Minh Nguyệt lập tức giật nảy mình, hô theo.
Nàng hoàn toàn xem không hiểu thao tác của Diệp Thu, nhưng xem tình hình này giống như ma khí trong thể nội Đại sư huynh đã bắt đầu tiêu tán.
Minh Nguyệt cũng rất vui mừng, trong lòng nàng đang treo nỗi lòng cuối cùng đã nới lỏng.
"Phù. . . Diệp sư đệ chính là Diệp sư đệ, ma khí khó chơi như vậy mà vẫn là chạy không khỏi lòng bàn tay của hắn." Minh Nguyệt âm thầm bội phục Diệp Thu.
Nàng nhìn xem Diệp Thu với ánh mắt tràn đầy vẻ ái mộ.
Không hổ là nam nhân mà ta coi trọng, hắn chính là người ưu tú như vậy!