"Ha ha ha ha. . ." Bạch Hổ cuồng tiếu một tiếng, hắn hình như có chịu chết chi tâm nên nói: "Tiểu cô nương, ta thừa nhận ngươi rất có bản sự, nhưng con đường của ngươi cũng dừng ở đây rồi."
"Ngươi hãy chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận tộc ta điên cuồng trả thù đi vì dám tổn thương đến ta. Liền xem như Bổ Thiên giáo phía sau ngươi cũng không giữ được ngươi đâu."
Bạch Hổ đã phát điên mà liên tục trào phúng. Triệu Uyển Nhi có chút biến sắc, trong lòng nàng cũng rõ ràng Bạch Hổ tuyệt đối không có nói sai, kẻ tồn tại sau lưng của hắn tuyệt đối rất khủng bố, nhưng sự tình đã làm rồi thì nàng sẽ không hối hận.
Triệu Uyển Nhi từ đầu đến cuối luôn nhớ kỹ lời dạy của sư tôn lúc nàng nhập môn.
Đệ tử của Tử Hà phong biết sai thì sửa nhưng tuyệt đối không thể nhận sai!
Nội tâm Triệu Uyển Nhi lại dâng lên một tia sát ý, lạnh lùng nói ra: "Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn dám uy hiếp ta sao? Hôm nay ta coi như chém ngươi thì lại như thế nào?"
Việc đã đến nước này thì cũng đã không có khả năng cứu vãn, Triệu Uyển Nhi cũng biết rõ đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Nếu như hôm nay nàng không giết Bạch Hổ, vậy tương lai hắn có đại cơ duyên khôi phục lại thì hắn nhất định sẽ cùng nàng không chết không thôi.
Triệu Uyển Nhi không còn do dự nữa, nàng nhẹ nhàng nhấc lên ngọc thủ, một đoàn nghiệp hỏa thình lình xuất hiện tại trong tay nàng.
Bạch Hổ vẫn mang ánh mắt coi thường Triệu Uyển Nhi, hắn nhận định nàng không dám động thủ giết hắn.
Triệu Uyển Nhi nhẹ nhàng vung tay lên, hỏa diễm trong nháy mắt đã bao trùm toàn thân Bạch Hổ.
Tại tất cả mọi người nhìn chăm chú, không đến một lát Bạch Hổ đã hóa thành tro tàn.
"Thiếu chủ!"
Gặp chủ nhân của mình bị thiêu sống trước mắt, bầy hổ tùy tùng của Bạch Hổ lập tức nổi giận.
"Sâu kiến chết tiệt dám giết thiếu chủ của chúng ta. Ngươi chờ đó cho ta, đợi lão tổ của chúng ta đích thân đến thì ngươi phải nợ máu trả bằng máu." Một tên hổ tùy tùng gầm thét nói ra, sau đó hắn phi tốc chạy khỏi nơi này, xem xét chính là muốn trở về bẩm báo.
Lục Phong gặp tình huống không đúng liền quát lớn: "Ngăn hắn lại cho ta."
Hiện trường trong nháy mắt liền hỗn loạn tưng bừng, các đệ tử của Bổ Thiên giáo lập tức xuất thủ chuẩn bị chặn đường đám hổ tùy tùng kia.
Nhưng mà Triệu Uyển Nhi lại khoát tay cản lại bọn hắn: "Không cần. Chuyện này không có khả năng giấu diếm được nên các ngươi không cần lãng phí sức lực."
Nội tâm của nàng như gương sáng mà mười phần rõ ràng Đông Hoang đã là nơi bát hoang tề tụ, nhiều người phức tạp, do đó chuyện này căn bản không gạt được ai.
"Thế nhưng là. . ." Lục Phong còn muốn thuyết phục Triệu Uyển Nhi, nhưng gặp đám hổ tùy tùng đã trốn xa thì bất đắc dĩ bỏ qua.
"Aiii. . . Triệu sư điệt, ngươi làm như vậy hoàn toàn là quá vọng động rồi." Lục Phong hít sâu một hơi, có chút trầm lặng nói.
Tại sao người của Tử Hà phong đều có tính tình kỳ quái như thế, nói giết liền giết mà cũng không hề cân nhắc hậu quả gì hết?
Ta còn tưởng rằng toàn giáo cũng chỉ có một cái Diệp Thu là ra bài không theo lẽ thường, ai ngờ ngay cả ba vị đệ tử của hắn cũng hoàn mỹ kế thừa tính cách của hắn!
Đối với việc Triệu Uyển Nhi cường thế trấn sát Bạch Hổ thì các thánh địa khác cũng rất lo lắng.
Thông Thiên đạo nhân nói ra: "Triệu sư điệt, ta cảm thấy ngươi vẫn nên trước tiên rời khỏi nơi thị phi này đi, bởi vì không bao lâu nữa Bạch Hổ nhất tộc nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, đến thời điểm đó ngươi sẽ. . ."
Ông ta nói mà dừng, ngụ ý trong lời nói cũng là vô cùng rõ ràng.
Lúc này nếu như có sư tôn của Triệu Uyển Nhi ở chỗ này thì nàng còn có chỗ dựa vào, nhưng vấn đề là cho đến bây giờ tất cả mọi người đều không có trông thấy thân ảnh của Diệp Thu, do đó bọn họ không khỏi có chút lo lắng cho nàng.
Ngay lúc mấy vị lão thái đẩu bàn bạc đối sách thì phía chân trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng trêu chọc.
"Ha ha ha ha. . . Đặc sắc, đặc sắc, thật sự là quá đặc sắc."
Âm thanh này vừa xuất hiện thì toàn trường liền là một mảnh yên tĩnh. Tất cả mọi người lập tức nhìn lại, chỉ gặp tại bên trong hư vô đột nhiên xuất hiện một vị thanh y nam tử, trên mặt hắn tràn đầy nụ cười tự tin.
Sự xuất hiện của người này liền để cho cả Đông Hải lâm vào một trận lạnh lẽo, tất cả mọi người đều hít thở không thông.
"Là Đại. . . Đại Đế cảnh."
"Là Dao Sơn Thánh Tử, Hoa Phi Vũ."
"Hắn vậy mà đã đột phá Đại Đế cảnh."
Một thời gian sau, tất cả mọi người đều sắc mặt đại biến, bởi vì trên chiến trường này xuất hiện một vị Đại Đế cảnh sẽ mang ý nghĩa cuộc phân tranh hiện tại đã biến đổi.
Hoa Phi Vũ vừa hiện thân lập tức để cho ai nấy cũng trở nên khẩn trương lên, ai cũng không biết rõ mục đích mà hắn tới nơi này là cái gì.
Bọn họ chỉ biết rõ Hoa Phi Vũ vừa tới nơi này thì ánh mắt hắn liền nhìn chằm chằm vào Triệu Uyển Nhi, trên mặt hắn còn mang theo vẻ nghiền ngẫm, ngữ điệu coi thường trêu chọc vị Đại Đế chi đồ này.