"Ngươi là người phương nào?"
Triệu Uyển Nhi lúc này cũng trở nên khẩn trương lên, vì nàng có thể cảm giác được Hoa Phi Vũ rất mạnh.
Loại khí thế này Triệu Uyển Nhi chỉ ở trên thân sư tôn của mình cảm nhận được, nội tâm nàng vô cùng kinh hoảng.
Triệu Uyển Nhi hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Hổ nhất tộc không có xuất hiện mà ngược lại xuất hiện một vị Đại Đế cảnh thần bí, hơn nữa nhìn ánh mắt đối phương tựa hồ không có hảo ý mà tới.
"Ta sao?" Hoa Phi Vũ cười nhạt hỏi lại một tiếng.
Hắn nhớ tới trước đây mình bị Diệp Thu đánh ngược mà trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
"Ha ha ha, lai lịch của ta ngươi không cần biết rõ, ngươi chỉ cần biết một chuyện là đủ rồi, đó là sư tôn của ngươi còn thiếu ta một bút nợ không trả."
"Cái gì?!!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người của Bổ Thiên giáo trong nháy mắt liền biến sắc, một mảnh chết lặng.
"Không tốt, người này vậy mà cùng Diệp sư thúc có khúc mắc, xem ra chúng ta hôm nay sợ là muốn toàn quân bị diệt rồi."
"Loại cường giả bực này chỉ có tồn tại như Diệp sư thúc mới có thể ứng đối, còn chúng ta liền xem như cùng tiến lên thì cũng chỉ là đưa đầu cho người ta chém thôi."
"Lục sư thúc, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?"
Đám người nghị luận ầm ĩ, khẩn trương ghê gớm, nhao nhao hỏi thăm ý kiến Lục Phong.
Cục diện trước mắt đối với Bổ Thiên giáo là phi thường bất lợi. Chẳng ai ngờ rằng lại đột nhiên xuất hiện một vị Đại Đế cảnh.
Lúc này Lục Phong càng là vẻ mặt mơ hồ, vì hắn cũng không biết rõ nên làm cái gì. Hắn hiện tại cũng chỉ là Chí Tôn cảnh sơ kỳ, ngay cả Triệu Uyển Nhi cũng đánh không lại chớ nói chi là Hoa Phi Vũ.
"Xong con bê." Trong lòng Lục Phong lập tức xuất hiện một câu nói như vậy, hắn hiển nhiên đã từ bỏ chống cự.
Lúc này tại hiện trường, người tỉnh táo nhất ngược lại là Triệu Uyển Nhi, vì khi nàng nghe được đối phương cùng sư tôn của nàng có khúc mắc thì nội tâm nàng trong nháy mắt liền bình tĩnh lại.
Tại loại thời điểm này mà bối rối cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có tỉnh táo thì mới có khả năng suy nghĩ ra đối sách.
Gặp bọn hắn trầm mặc không nói, mang bộ dáng như lâm đại địch, Hoa Phi Vũ coi thường cười nói: "Ha ha ha, các ngươi không cần khẩn trương, bản đế coi thường đi ức hiếp một tiểu nha đầu hậu bối. Diệp Thu thiếu nợ ta thì ta tự sẽ tự mình đi tìm hắn để lấy."
Hoa Phi Vũ có sự kiêu ngạo của mình, hắn còn không luân lạc tới mức phải đi ức hiếp một tên vãn bối.
Dù sao tất cả mọi người ở đây cũng biết nếu như Hoa Phi Vũ động thủ thì chẳng phải là muốn nói cho thế nhân rằng hắn không bằng Diệp Thu. Hắn vì đánh không lại Diệp Thu cho nên mới đi ức hiếp đệ tử của Diệp Thu. Hoa Phi Vũ còn gánh không nổi loại chuyện này.
Nghe được Hoa Phi Vũ nói vậy, trong lòng mọi người lập tức nới lỏng một hơi. Nhưng bọn họ còn chưa ổn định lại thì Hoa Phi Vũ lại cười lạnh nói: "So với ta thì các ngươi vẫn nên trước hết suy nghĩ làm sao đối mặt với tên Phong Tử kia đi."
"Phong Tử sao?"
Đám người không hiểu mà dựa theo ánh mắt Hoa Phi Vũ nhìn lại, chỉ gặp một đám mây đen đang tiếp cận. Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng chấn nhiếp thiên địa, nghiền ép mà tới.
Dựa vào khí tức để phán đoán, thực lực người mới tới ít nhất cũng là Phong Vương cảnh đỉnh phong.
"Đó là. . . tộc trưởng của Bạch Hổ nhất tộc, Ly Uyên."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh hãi, liếc mắt một cái liền nhận ra phía trên đám mây đen kia thình lình xuất hiện một con Bạch Hổ khổng lồ mặt mũi tràn đầy sát ý.
Hắn chính là tộc trưởng của Bạch Hổ nhất tộc, là phụ thân của Bạch Hổ tiểu tử mà vừa rồi Triệu Uyển Nhi đã chém giết.
"Tốc độ thật nhanh." Thấy được thân hình của đối phương, Triệu Uyển Nhi lập tức run lên, trong lòng biết đại sự không ổn.
Bạch Hổ tiểu tử mới vừa vẫn lạc không lâu mà cha hắn cũng đã tới đây, căn bản không ai kịp làm ra phương pháp ứng đối.
Chỉ thấy con Bạch Hổ khổng lồ hùng vĩ kia lấy ánh mắt ở trên cao nhìn xuống, phẫn nộ rống to.
"Là ai giết con trai ta? Đứng ra cho bản tọa."
Ánh mắt Bạch Hổ tộc trưởng mang theo sự cừu hận quét qua hết thảy mọi người, ánh mắt hắn đảo qua chỗ nào thì tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Giờ phút này Ly Uyên phi thường phẫn nộ, vì hắn đang ngủ gật thì con trai hắn đã bị người ta chém giết.
Bạch Hổ tiểu tử đã được Bạch Hổ lão tổ khâm định làm người thừa kế, hắn là hi vọng duy nhất để cho Bạch Hổ nhất tộc trở lại đỉnh phong nhưng lại bị người ta chém giết.
Bạch Hổ tộc trưởng lúc này đã bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, hắn muốn người giết con của hắn nợ máu phải trả bằng máu vô luận đối phương có bối cảnh gì.
Sau một tiếng gầm này Triệu Uyển Nhi liền từ trong đám người đi ra, đẩy ra Lục Phong nhăn trở đáp lại: "Là ta."
Nghe vậy Ly Uyên liền đằng đằng sát khí nhìn lại, nói: "Tốt, dám làm dám chịu, ngươi rất có dũng khí."