Dương Hạc trong lòng run lên, thân là Cường Giả thế hệ trước cơ hồ là không ai không biết thanh kiếm này.
Bởi vì chủ nhân của nó là một sự tồn tại đã từng khiến cho các đại gia tộc và Tiên Môn Thánh Địa đều sinh lòng sợ hãi.
Đó là Huyền Thiên Chân Nhân, thủ tọa tiền nhiệm của Tử Hà phong, tại mười năm trước cũng đã là cao thủ Chí Tôn tuyệt đỉnh.
“Ha ha ha, vậy mà thật sự là Tử Hà kiếm.” Tiêu Chiến cười to nói ra.
Vừa nhìn thấy Tử Hà Kiếm thì trong nháy mắt ông ta liền hiểu được thân phận của Lâm Thanh Trúc rốt cuộc có bao nhiêu đặc thù.
Tử Hà kiếm chính là thứ tượng trưng cho thân phận, ý nói nàng là người thừa kế chức vị thủ tọa của Tử Hà phong.
Nàng có thể được Diệp Thu coi như người thừa kế mà bồi dưỡng thì có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng Diệp Thu.
Lúc trước Tiêu Chiến còn đang suy nghĩ hai cô nương này rốt cuộc có đáng bảo vệ hay không, bây giờ vừa nhìn liền thấy rất đáng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Giờ khắc này cho dù là Dương Hạc thì cũng lộ ra ba phần sợ hãi nên hỏi.
Lâm Thanh Trúc lạnh lùng đi ra khỏi đám người, kiếm dài đặt trước người, nói: “Ta là đại đệ tử của thủ tọa Diệp Thu trong Tử Hà Phong thuộc Bổ Thiên Giáo, tên là Lâm Thanh Trúc.”
Lời này vừa nói ra thì toàn trường liền khiếp sợ.
“Diệp Thu!”
“Không… không thể nào!”
Lúc này sắc mặt Dương Tiêu đã trắng bệch, lòng như tro tàn.
Ông ta không tin đây là sự thật, nhưng Tử Hà kiếm trong tay Lâm Thanh Trúc lại không cách nào là giả được.
Người khác có thể rất xa lạ với cái tên này nhưng Dương Hạc lại khắc sâu trí nhớ. Bởi vì sư tôn của ông ta chính là Lý Trường Không, là trưởng lão của thánh địa Bất Lão Sơn đã từng giao thủ với Diệp Thu.
Thời điểm ban đầu Diệp Thu một kiếm đánh lui hai vị Cường Giả Thần Tàng Ngũ Cảnh thì Dương Hạc cũng ở đây.
Đối với tình cảnh kia cho tới bây giờ ký ức của ông ta vẫn còn rất mới mẻ, phảng phất như ác mộng vậy.
Chỉ tiếc lúc ấy Dương Hạc không có chú ý tới Lâm Thanh Trúc ở phía sau Diệp Thu, nếu không ông ta nào dám đánh chủ ý lên thân Lâm Thanh Trúc.
Hôm nay vừa nghe nàng là đồ đệ của Diệp Thu thì sắc mặt Dương Hạc lập tức trắng bệch.
Bổ Thiên Giáo cũng không hề kém so với Bất Lão Sơn, hơn nữa luận thực lực thì chỉ sợ còn ở trên Bất Lão Sơn.
Nghe được Lâm Thanh Trúc là đồ đệ của Diệp Thu mà sắc mặt đám người Dương gia cũng đã xanh lét.
Dương Hạc nhìn về phía Dương Tiêu mà trong mắt đều là lửa giận. Tên này thành sự không đủ mà bại sự có thừa, dĩ nhiên dám lừa gạt ta đối phương chỉ là người bình thường.
“Tộc trưởng, bây giờ phải làm sao?” Hai gã cao thủ bất tri bất giác đi tới phía sau Dương Hạc hỏi thăm, bọn hắn đều nghe nói qua chuyện về hai vị cao thủ Lâm gia kia.
Bây giờ mà đắc tội Diệp Thu thì chuyện này sợ là khó có thể làm tốt.
Đáng ghét! Khó trách cái tên hỗn đản Tiêu Chiến kia sẽ ra sức bảo vệ các nàng. Lúc đầu hắn đã biết các nàng là bảo vật của Bổ Thiên Giáo rồi.
“Quá đáng hận!”
Thấy sắc mặt đám ngươi Dương gia cứng lại, ngay cả Triệu Uyển Nhi cũng bất ngờ mà tò mò hỏi: “Sư tỷ, thanh kiếm này có lai lịch gì mà khiến cho bọn họ đều sợ hãi như thế?”
Lâm Thanh Trúc cũng không hiểu mà chỉ nói:
“Ta cũng không biết! Ta nghe sư tôn nói đây là Tử Hà kiếm này, là bội kiếm đầu tiên của các đời thủ tọa tại Tử Hà Phong chúng ta. Thanh danh của nó phần lớn đều đến từ sư tổ Huyền Thiên Chân Nhân. Nhưng mà chuyện về sư tổ thì sư tôn chưa bao giờ nói với ta. Sư tôn chỉ nói với ta là về sau nếu gặp phải những tên khó xử như này thì chỉ cần lấy ra Tử Hà kiếm là sẽ có thể bảo vệ ta bình an vô sự.”
“Xem ra sư tổ hẳn là một vị tuyệt thế cao nhân, nếu không bọn hắn không có khả năng sợ hãi như vậy.”
“Thì ra là thế! Không nghĩ tới Tử Hà Phong chúng ta ngoại trừ sư tôn ra lại còn có vị sư tổ lợi hại như vậy!” Triệu Uyển Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ mà trong lòng lập tức vui mừng.
Xem ra tai họa hôm nay là có thể tránh được. Không ngờ sư tôn lại để cho Thanh Trúc sư tỷ thủ đoạn như vậy.
Tử Hà kiếm vừa ra quả nhiên cả đám cao thủ của Dương gia đều không dám động đậy.
“Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Không khí hiện trường có chút áp lực, Dương Tiêu đi tới bên cạnh cha hắn và nhỏ giọng hỏi.
“Hừ, ngươi đúng là tên nghịch tử, còn không biết xấu hổ mà hỏi ta vậy à?”
“Ta đã sớm nói với ngươi là gần đây phải khiêm tốn một chút. Ngươi chẳng những không nghe mà còn làm trầm trọng thêm. Hiện tại càng chọc phải quái vật khổng lồ của Bổ Thiên Giáo.”
“Bây giờ ngươi còn hỏi ta nên làm cái gì ư? May mà sư tôn của hai người các nàng không có ở đây, nếu không Bất Lão Sơn cũng chưa chắc giữ được ngươi đâu.”
Dương Hạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Nghe cha mình nói như vậy thì Dương Tiêu đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, hối hận không thôi.