Đối với hành động của con trai mình thì Dương Hạc cũng lười đi thuyết giáo, hiện tại chủ yếu nhất là làm sao bình ổn chuyện này.
Nói thế nào ông ta cũng là người đứng đầu một nhà, nên da mặt của Dương Hạc cũng là đủ dày.
Chỉ thấy khuôn mặt căng thẳng của ông ta bỗng nhiên nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Thì ra là đồ đệ giỏi của Bổ Thiên Giáo! Thật sự là lũ lụt xông vào miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra người một nhà!”
“Lão phu cùng thủ tọa Tề Vô Hối của Bổ Thiên Giáo các ngươi có giao tình thâm hậu. Các ngươi nếu sớm nói mình là đệ tử của Bổ Thiên Giáo thì chúng ta cũng không đến mức gây hiểu lầm lớn như vậy.”
“Chỉ trách lão phu ánh mắt vụng về, thiếu chút nữa gây thành đại họa.”
Dương Hạc giả mang vẻ mặt hối hận, diễn xuất kia quả thực tuyệt đỉnh. Ngay cả Tiêu Chiến nhìn thấy mà cũng âm thầm bội phục. Da mặt này ông ta thừa nhận mình không sánh bằng.
Thấy Dương Hạc tự tìm cho mình bậc thang đi xuống, Lâm Thanh Trúc cũng không muốn tính toán nữa, dù sao nàng cũng không muốn đem sự tình làm lớn chuyện.
Hiện tại Diệp Thu còn chưa trở về, nếu chọc giận đối phương thì đối với các nàng không có lợi gì.
“Bốp, bốp, bốp, bốp,......”
Vào lúc này, trên mái hiên cách đó không xa đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay.
Mọi người tò mò nhìn lại, chẳng biết từ khi nào trên mái hiên kia lại có ba người, gồm một nam tử trẻ tuổi tao nhã ngồi trên mái hiên và phía sau hắn là hai lão giả đang đứng.
Nam tử này mặc áo xanh trắng, khí chất phi phàm, tóc mái lắc lư theo gió, không lúc nào là không lộ ra một tia bất cần.
“Tuyệt vời, tuyệt vời! Thật đặc sắc! Không nghĩ tới hôm nay ở thành Quảng Lăng nho nhỏ này lại có thể tận mắt chứng kiến một trò hay như vậy.” Nam tử mỉm cười trêu chọc, hắn còn đặc biệt làm ra ngón tay cái khen ngợi đối với ngôn hành cử chỉ vừa rồi của Dương Hạc.
Nhưng điều làm người ta tương đối tò mò chính là, đối với loại hành vi khiêu khích này của nam tử này mà Dương Hạc dĩ nhiên không có nửa điểm tức giận, ngược lại ông ta còn lộ ra vẻ sợ hãi.
Triệu Uyển Nhi vô cùng hoang mang, nói: “Người này là ai?”
Lâm Thanh Trúc lắc đầu vì nàng cũng không nhận ra hắn, tuy nhiên Tiêu Dật đứng bên cạnh nàng lại lộ ra vẻ sợ hãi nói: “Vãi nồi! Thánh Tử của trời, Hạc Vô Song!”
“Ngươi có ý gì?” Lâm Thanh Trúc nhướng mày hỏi vì danh tiếng này nghe có chút dọa người.
Tiêu Dật vội vàng giải thích: “Người này xuất thân từ đại tộc thượng cổ, Hạc Thị cổ tộc, trời sinh thánh thể. Hắn chính là thánh tử đương nhiệm duy nhất của thánh địa Thiên Sơn, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới Thiên Tướng Cửu Phẩm. Hắn có thiên tư lỗi lạc, kinh tài diễm lệ, được khen là thánh tử của trời, có hy vọng thành tựu Đại Đế cảnh nhất. Cùng hắn nổi danh còn có thánh nữ của thánh địa Dao Trì tên là Phù Dao Tiên Tử, Lục Ngôn của cung điện Chí Tôn.”
Lần đầu tiên nghe nói chuyện như vậy nên Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi đều liếc mắt nhìn nhau.
“Thiên Tướng Cửu Phẩm ư?”
“Khó trách! Ngay cả đại sư huynh thủ lĩnh của Bổ Thiên Giáo chúng ta là Liễu Thanh Phong mà cho tới bây giờ cũng chỉ mới là Thiên Tướng Ngũ Phẩm, còn hắn dĩ nhiên đã đạt tới Thiên Tướng Cửu Phẩm.”
Lâm Thanh Trúc đột nhiên có cảm giác áp lực tăng gấp bội.
Vào sáng sớm trước khi xuống núi, Diệp Thu đã dặn dò nàng lần này xuống núi ngoài rèn luyện ra thì phần nhiều là để cho nàng mở rộng tầm mắt, có cơ hội biết một chút phong thái của những thiên kiêu cùng thế hệ với nàng.
Không nên vì một chút thành tích của mình mà đắc chí, vì phải hiểu được người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, cho nên người ưu tú hơn nàng còn có rất nhiều.
So với áp lực của Lâm Thanh Trúc thì áp lực của Triệu Uyển Nhi lại nhỏ hơn rất nhiều.
Bởi vì Lâm Thanh Trúc là đệ tử của thủ tọa Tử Hà Phong, nàng tiêu biểu cho thể diện của Tử Hà Phong cho nên áp lực sẽ rất lớn. Còn nàng lại khác, ngoài ngạc nhiên ra thì còn tò mò hơn.
Hạc Vô Song đột nhiên trình diện làm phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, tất cả mọi người đều hô hấp không thông, khẩn trương nhìn xem ba người phía trên kia.
Để cho bọn họ cảm thấy sợ hãi cũng không phải là Hạc Vô Song mà là hai lão giả phía sau hắn.
Từ trên khí tức mà phán đoán, thậm chí có một vị đã đạt tới Giáo Chủ cảnh.
“Giáo Chủ cảnh! Không hổ là truyền nhân đích hệ của Hạc Thị cổ tộc, thánh tử của trời khi xuất hành đều có cường giả Giáo Chủ cảnh bảo hộ.” Tiêu Chiến âm thầm hít một hơi khí lạnh, ông ta tuy có thuộc tính gặp mạnh thì mạnh, nhưng nếu gặp phải Giáo Chủ cảnh thì cũng phải thua. Bởi vì cả hai hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Đối với loại thánh tử của trời này mà nói, việc có cường giả như vậy bảo vệ chỉ là chuyện bình thường.
Xem ra vị cường giả Giáo Chủ cảnh kia hẳn là một vị trưởng lão nào đó của thánh địa Thiên Trì.
Lúc này Dương Hạc đã bị dọa cho mất hồn mất vía, ông ta hoàn toàn không biết nên làm sao để ứng đối với lời châm chọc của Hạc Vô Song.