"Khốn nạn."
Lúc này tại bên trên cửu thiên, nhìn thấy đồng đội bị Liên Phong một cước đá bay, đánh thành trọng thương, sáu tên Bạch Hổ Chân Tiên còn lại trong nháy mắt liền bị lửa giận công tâm.
Tên Bạch Hổ Chân Tiên cầm đầu đè nén lửa giận, chậm rãi đi ra, nhìn chằm chằm Liên Phong, rống lên: "Ngươi đến cùng là người phương nào mà lại dám can đảm nhúng tay vào chuyện của Bạch Hổ Thần tộc chúng ta. Chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với chúng ta sao?"
Đối mặt lời uy hiếp của hắn, Liên Phong không quan tâm tí nào, nói: "Vậy thì như thế nào? Bạch Hổ Thần tộc sao? Các ngươi cũng chỉ là một đám tạp chủng sinh tồn trong khe hẹp mà thôi, thế mà lại dám xuống nhân gian làm loạn à?"
"Ngươi. . ."
Liên Phong nói lời này có lực sát thương cực lớn, tên Bạch Hổ Chân Tiên cầm đầu kia lập tức bị chọc giận muốn thổ huyết, phảng phất như vết sẹo trong lòng mà hắn không muốn để lộ nhất đã bị Liên Phong xé ra.
Đối mặt lửa giận của tên Bạch Hổ Chân Tiên cầm đầu, Liên Phong chẳng những không có nửa điểm nhượng bộ mà còn tiếp tục trào phúng.
"Một đám tạp chủng các ngươi chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ, ở Tiên Cổ chi chiến tại Thượng Giới Bạch Hổ nhất tộc các ngươi may mắn tại trong khe hẹp có thể bảo tồn lại. Tại thời đại quần hùng tranh giành các ngươi không dám ló đầu ra, đến bây giờ thái bình các ngươi mới dám xuống nhân gian ra vẻ ta đây đúng không?"
"Các ngươi ức hiếp trẻ nhỏ thì có gì tài ba, sao không đến đây khi dễ ức hiếp ta đi?"
Liên Phong chỉ nói ra dăm ba câu mà đã trực tiếp đem sáu tên Bạch Hổ Chân Tiên thẹn quá hoá giận, phảng phất như ở trong mắt nàng bí mật của tộc bọn hắn đều không phải là bí mật vậy.
"Làm càn! Chúng ta cùng tiến lên tru diệt nàng!" Tên Bạch Hổ Chân Tiên cầm đầu giận dữ gầm lên một tiếng, năm tên Bạch Hổ Chân Tiên còn lại cũng lập tức giết ra.
Chiến đấu hết sức căng thẳng, Liên Phong đồng thời đối mặt sáu vị Chân Tiên vây công nhưng nàng lại gặp nguy không loạn, ung dung không vội.
Hôm nay một trận chiến này Liên Phong chính là muốn triệt để nghiền nát tôn nghiêm của Bạch Hổ nhất tộc, một lần nữa để cho Bổ Thiên giáo trở lại vị trí mà nguyên bản nên thuộc về nó.
Lấy một chọi sáu sao? Bổ Thiên giáo chúng ta không sợ bất luận kẻ nào tới thiên hạ này, các ngươi cứ việc phóng ngựa đến đây đi." Liên Phong băng lãnh bá khí nói ra.
Sau đó hai tay nàng quét ngang một cái, trong chốc lát một cỗ thất thải thần quang thình lình bạo phát. Lúc này uy lực của Bổ Thiên Thuật đã bị nàng thi triển đến cực hạn.
Sau khi kế thừa chính quả của Bổ Thiên Thần Nữ, Liên Phong đã thành công nắm giữ áo nghĩa chân chính của Bổ Thiên Thuật. Đồng thời Bổ Thiên Thuật cũng đã chân chính chạm đến cấp độ tiên thuật, và đây mới thực sự là Bổ Thiên Thuật.
Khi thấy Liên Phong thi triển ra Bổ Thiên Thuật, toàn bộ người của Bổ Thiên giáo lập tức sắc mặt đại biến.
Bọn hắn đã gặp qua chưởng giáo chân nhân thi triển Bổ Thiên Thuật, nhưng ông ta còn xa xa không có cách nào đạt tới trình độ của Liên Phong.
Liên Phong một tay thôi diễn Bổ Thiên Thuật, phảng phất như nàng mới là cứu thế chi chủ, Thần Thánh không chút tì vết.
Bổ thiên chi lực phát ra thất thải thần quang, trong khoảnh khắc liền bao phủ toàn bộ Đông Hải.
Một thời gian sau, một chút cường giả bí ẩn đang núp ở chỗ tối quan chiến đã nhao nhao lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Một trận đại chiến kinh thiên động địa bộc phát, Liên Phong một tay thôi diễn Bổ Thiên Tiên Thuật, một mình đánh với sáu vị Chân Tiên mà không hề rơi xuống thế hạ phong chút nào.
Thậm chí tên Bạch Hổ Chân Tiên ban đầu bị Liên Phong một cước đá bay cũng đã gia nhập chiến trường mà lại không thể thay đổi được cục diện.
"Tía má ơi, nàng cũng quá kinh khủng đi."
Tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh, trong đó đám người của Bổ Thiên giáo là giật mình nhất.
Bởi vì vị Nữ Đế tuyệt đại phong hoa đột nhiên xuất hiện này vừa mở trận chính là trợ giúp bọn hắn. Nhưng bọn hắn không thể nào hiểu được tại sao nàng lại trợ giúp bọn hắn.
"Khụ khụ. . ." Trong lúc đại chiến diễn ra, Lục Phong còn chưa tắt thở giãy dụa một lần nữa đứng lên. Khi hắn trông thấy một màn này về sau cũng là giật mình không thôi.
Gặp Lục Phong tỉnh lại, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi liền vội vàng đi tới tiếp ứng.
"Lục sư bá, ngài không có sao chứ?" Triệu Uyển Nhi ân cần hỏi thăm.
Lục Phong là bởi vì cứu nàng cho nên mới bị thương, trong lòng nàng cũng là mười phần cảm kích vị sư bá bình thường rất ít nói này.
"Khụ khụ. . . Ta không sao." Lục Phong hô khan một cái rồi đáp.
Hắn ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng trên thực tế mấy khối xương sườn của hắn đã hoàn toàn bị gãy mất, thân thể hắn nhận lấy đả kích trí mạng.
Nếu không phải ý chí của hắn ương ngạnh thì lúc này sợ là hắn đã ợ ra rắm, cụ đi chân lạnh toát rồi.