Lâm Thanh Trúc vừa liếc mắt liền nhìn ra tình huống thân thể của Lục Phong mà vội vàng lấy ra một viên Tiên Thiên cực linh đan đưa cho hắn, nói: "Sư bá, viên đan dược này có thể trợ giúp ngài khôi phục thương thế, ngài mau ăn nó đi."
Lục Phong nhìn thấy Lâm Thanh Trúc đưa cho hắn một viên Tiên Thiên cực linh đan mà nội tâm lập tức giật mình.
"A... Lâm sư điệt, chuyện này không được đâu, lão phu có tài đức gì mà có thể nhận lấy đồ vật trân quý của ngươi như vậy."
Lâm Thanh Trúc bất mãn nói: "Sư bá, đã là thời điểm gì rồi mà ngài còn khách sáo cùng ta như thế? Chỉ đơn giản là một viên đan dược mà thôi, ân tình ngài đã liều mình cứu Uyển Nhi ta còn không biết rõ nên báo đáp ngài như thế nào đây."
"Ha ha ha ha. . ." Lục Phong thảm đạm cười một tiếng, nói: "Sư bá của ngươi đã sống hơn một trăm năm, cũng đã sớm sống đủ rồi, nhưng các ngươi thì lại khác biệt vì con đường tương lai của các ngươi còn rất dài. Dùng cái mạng già của ta để đổi lấy tính mệnh của những người trẻ tuổi các ngươi là rất đáng."
Nghe thấy Lục Phong nói ra tiếng lòng như thế, tất cả đệ tử của Bổ Thiên giáo đều xúc động một trận, nhất thời cảm thấy tôn kính hắn vô vàn.
"Sư bá. . ." Lâm Thanh Trúc cũng rất xúc động, nói: "Ngài mau ăn viên đan dược này đi, lúc này tình thế nghiêm trọng, chúng ta còn phải trông cậy vào ngài đến chủ trì đại cục mà."
Nghe đến đây, Lục Phong cũng là do dự một cái, hắn nhìn về phía sau là từng đạo ánh mắt mong mỏi mà có chút động lòng.
"Ừm. . ." Lục Phong cũng không có lại cự tuyệt nữa, hắn tiếp nhận tiên thiên cực linh đan sau đó một ngụm nuốt vào.
Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng kinh người bắt đầu phi tốc sửa chữa phục hồi thương thế trong cơ thể hắn. Chỉ một lát sau hắn đã hoàn toàn khôi phục lại.
Năng lực khôi phục kinh khủng này để cho Lục Phong giật nảy mình, nói: "Thế gian này lại có loại đan dược thần kỳ như vậy sao? Lâm sư điệt, viên đan dược này do người phương nào luyện ra?"
Triệu Uyển Nhi mang vẻ mặt mỉm cười tiến lên trước đáp lại: "Hì hì, là sư tôn của sư điệt luyện ra đó."
"Ồ? Thì ra là Diệp sư đệ." Lục Phong nghe vậy thì rất nhanh liền minh bạch, trong lòng hắn không khỏi lại bội phục Diệp Thu thêm mấy phần.
Diệp Thu có được loại đan dược có hiệu quả khôi phụ kinh khủng bực này nên khó trách tại sao hắn lại có thể bảo trì ghi chép bất bại của hắn.
Ánh mắt Lục Phong trở lại phía trên chiến trường, hắn nhíu mày nhìn xem vị Nữ Đế tuyệt đại phong hoa kia đang lấy sức một mình đánh với bảy vị Chân Tiên.
Lục Phong cực độ chấn kinh, nói: "Lâm sư điệt, các ngươi có biết vị Nữ Đế kia có nguồn gốc thế nào không? Vì sao nàng lại trợ giúp chúng ta?"
Hắn đã hỏi ra nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người ở đây.
Nghe được câu hỏi này, Lâm Thanh Trúc cũng là do dự một chút, sau đó khẽ cắn môi, nói: "Nàng là sư nương của sư điệt."
Nghe vậy toàn trường lập tức kinh hô lên.
"Cái gì?!! Diệp sư thúc của chúng ta mạnh như vậy sao? Ngay cả nữ nhân lợi hại như vậy mà ngài đều có thể trấn áp được."
Tin tức kinh thiên này trong nháy mắt đã làm kinh hãi tất cả đám người của Bổ Thiên giáo. Bởi vì không ai có thể nghĩ tới vị Nữ Đế tuyệt đại phong hoa kia lại là người của Tử Hà phong.
Đây chẳng phải là nói Bổ Thiên giáo của bọn hắn hiện tại đã có tới hai vị Đại Đế cảnh toạ trấn rồi sao.
Tin tức này vừa ra liền để cho Lục Phong không thể bình tĩnh nỗi. Mặt mo của hắn không khống chế được mà cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha, xem ra ta đã phát hiện ra một cái đại bí mật. Không được, không được, sau khi trở về ta nhất định phải đem chuyện này nói cho những vị sư huynh đệ khác nghe một chút."
"Vị Nữ Đế tuyệt đại phong hoa kia thế mà lại là đạo lữ của Diệp sư đệ. Tin tức này tuyệt đối đủ để bạo nổ toàn bộ bát hoang a."
"Diệp sư đệ a Diệp sư đệ, ngươi giấu quá sâu đi."
Lục Phong phảng phất như đã phát hiện ra một cái đại bí mật kinh thiên, hắn từ mặt mày ủ rũ lập tức trở nên tràn đầy vui vẻ, giống như chuyện phát sinh trước mắt vẫn còn không sánh bằng một chuyện liên quan tới Diệp Thu.
Nhìn xem mấy vị sư bá và đám sư huynh mang bộ dạng kỳ quái, khóe miệng Lâm Thanh Trúc liền giật một cái, nàng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lâm Thanh Trúc đột nhiên cảm thấy đáng lẽ ra nàng không nên nói cho bọn hắn chuyện này.
Sau khi ổn định lại một hồi, Lâm Thanh Trúc nhìn thấy bọn hắn vẫn còn đang chém gió, không có chút ý tứ bàn bạc đối sách, nàng chỉ biết nhìn xem tình huống chiến đấu trên trời.
Lâm Thanh Trúc khẽ cắn môi, nói: "Sư bá, chúng ta bây giờ nên thảo luận không phải là loại chuyện kia."
"Ây. . ." Lục Phong sửng sốt một cái, bừng tỉnh nói ra. "A, đúng đúng đúng. Ta kém chút nữa nhận lầm đại sự."
Lục Phong lập tức quát tỉnh đám đệ tử: "Các ngươi mau đứng đắn lại cho ta, từng người không có đánh trận thì cũng phải nghiêm túc một chút."
Chúng đệ tử liền ủy khuất một trận. Hình như vừa rồi ngay cả ngài cũng rất không đứng đắn a!
Sau đó ánh mắt đám người liền nhìn lại trận đại chiến trên không trung,