Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 710 - Chương 710 - Ly Thiên Đầu Phục Ma Tộc?

Chương 710 - Ly Thiên Đầu Phục Ma Tộc?
Chương 710 - Ly Thiên Đầu Phục Ma Tộc?

Diệp Thu áo trắng tung bay, một kiếm chặt đứt lồng giam lôi điện xung quanh Liên Phong, thuận tay đưa nàng từ bên trong tiếp ra.

"A. . ."

Liên Phong mới vừa bị đón ra đột nhiên xâm nhập vào trong một cái lồng ngực ấm áp. Nội tâm nàng giật mình, ngẩng đầu phát hiện đó là Diệp Thu mà lập tức đỏ mặt.

Liên Phong cũng không có kháng cự, nàng nhìn vào mắt hắn, lộ ra nụ cười yêu thương.

Diệp Thu cũng mỉm cười ôm Liên Phong vào trong ngực, hung hăng xoa đầu nàng chiếm đủ tiện nghi.

Trông thấy một màn này, nơi xa liền truyền đến một tiếng thét tê tâm liệt phế.

"Không. . ."

Nhìn xem đôi thần tiên quyến lữ kia tại bên trong lôi điện cuồn cuộn song túc song phi, Hoa Phi Vũ lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.

Giờ khắc này trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một trận mưa tuyết, cảnh tượng thê lương không gì sánh được.

Thành công thoát ly lồng giam lôi điện, Liên Phong trở nên si ngốc nhìn xem Diệp Thu. Tâm tình nhớ mong hắn vì đã lâu không gặp hắn để cho nàng khống chế không nổi mà bạo phát ra.

Liên Phong nhẹ nhàng hôn Diệp Thu một cái, lúc này thế giới trong mắt nàng phảng phất như dừng lại.

Sau đó lại có một tiếng hét thê lương vang lên.

"Không. . ."

Từ đây thế gian này lại có thêm một kẻ thương tâm tên là Hoa Phi Vũ.

Một nụ hôn bất thình lình đã khiến cho Diệp Thu cũng bị giật nảy mình.

Cô vợ nhỏ này vậy mà lớn mật như thế, dám quang minh chính đại chiếm tiện nghi của ta!

Không được, ta tuyệt đối không thể nhịn, ta phải hôn lại nàng!

Diệp Thu vừa định hôn lại Liên Phong để đáp lễ nàng một cái, nhưng Liên Phong đột nhiên bứt ra thoát khỏi ngực của hắn, trên mặt nàng còn tràn đầy nụ cười ngọt ngào.

Diệp Thu đưa tay muốn bắt lại Liên Phong thì liền phát hiện bắt vào hư không, bởi vì Liên Phong đã sớm bay ra.

Khuôn mặt nhỏ của Liên Phong đỏ bừng một trận, hình như nàng có chút ngượng ngùng.

Diệp Thu chỗ nào biết rõ lúc này trái tim của Liên Phong đang đập rất nhanh, nàng cũng đang vì sự lớn mật của mình mà cảm thấy giật mình.

Nhưng tính cách của Liên Phong chính là như vậy. Nàng rất trực tiếp, rất sảng khoái.

Bởi vì Liên Phong lại lần nữa được đoàn tụ cùng người mình ưa thích nên nàng khó mà che giấu sự vui sướng, do đó nàng mới quả quyết xuất kích hôn Diệp Thu.

Sau khi thoát được ma trảo của Diệp Thu, Liên Phong vội vàng đi tới chỗ hai tiểu nha đầu của mình.

Trong lòng Liên Phong âm thầm nói ra: "Cảm giác này thật là kỳ quái, xem ra sư tỷ không có gạt ta, hôn người mà mình ưa thích thật sự rất kích thích. Đây chính là yêu đương ngọt ngào mà sư tỷ đã nói sao?"

Liên Phong vô cùng mừng rỡ, chờ mong, nhưng lại có chút bàng hoàng, sợ hãi sẽ mất đi loại cảm giác này.

Ánh mắt nàng si ngốc nhìn xem đạo thân ảnh anh tuấn hào hoa trên bầu trời kia một lúc, sau đó nàng giấu đi nội tâm vui vẻ và khôi phục lại sự lãnh đạm khi xưa. Chỉ là gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng từ đầu đến cuối không có tán đi.

"Sư nương, ngài thế nào rồi? Tại sao mặt của ngài lại đỏ như vậy?" Lâm Thanh Trúc cất giấu ý cười, chững chạc đàng hoàng hỏi.

Liên Phong nghe vậy thì lập tức giật mình, đưa tay sờ lên gương mặt xinh đẹp nóng hổi của mình, rồi đột nhiên có chút cảm thấy hối hận cho sự lỗ mãng vừa rồi của mình.

Ta quá mất mặt đi! Ta vậy mà tại trước mặt tiểu bối làm ra loại hành động xấu hổ này!

Liên Phong giả bộ nghiêm túc nói ra: "Chuyện của người lớn trẻ con đừng nên để tâm."

Lâm Thanh Trúc nghe vậy khóe miệng lập tức co quắp một cái. Nàng nhìn xem ngực mình một chút, sau đó lại nhìn xem ngực của Triệu Uyển Nhi, rồi lại nhìn xem ngực của sư nương.

Được rồi, ta thừa nhận ta tự ti!

Hu hu ta. . . Ngực của ta xác thực rất nhỏ a!

Sau khi cứu ra Liên Phong, Diệp Thu lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía thân thể to lớn của Ly Thiên đang chìm trong biển sâu.

Lửa giận trong lòng hắn cũng tại thời khắc này triệt để bộc phát, bởi vì lão gia hỏa ghê tởm này suýt chút nữa đã làm bị thương Liên Phong, lại còn muốn mang đi hai vị đồ nhi của hắn.

Diệp Thu ta hôm nay nhất định phải để cho con hổ già này bỏ ra cái giá nặng nề!

Nội tâm Diệp Thu phẫn nộ đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi có Liên Phong ở đây, nếu không hôm nay hai vị đồ đệ của hắn sợ là sẽ bị hạ độc thủ, sống không bằng chết.

Diệp Thu có thể cảm giác được Ly Thiên cũng không có chết, hắn chỉ là bị sát khí của Tru Tiên Kiếm cắn nuốt còn chưa khôi phục lại.

Không biết chờ đợi bao lâu, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, tứ hải bát hoang rung chuyển một trận.

Trên bầu trời mây đen kéo đến dày đặc, lôi điện cuồn cuộn nghiền ép mà tới.

Tất cả mọi người lập tức giật mình, cảm giác được một cỗ uy áp kinh khủng xưa nay chưa từng có đang chậm rãi xông tới.

"Còn chưa kết thúc sao?"

Chỉ thấy trên cửu thiên đột nhiên hạ xuống một đạo hào quang bắn vào thân thể Ly Thiên, trong chốc lát sinh mệnh lực của hắn bắt đầu phi tốc tăng lên.

Lực lượng kinh khủng ở trong cơ thể Ly Thiên dần dần lan tràn ra ngoài, thương thế bên trong cơ thể hắn cũng tại thời khắc này triệt để được sửa chữa phục hồi.

"Grào!!!"

Ly Thiên bật dậy rống giận một tiếng, hắn đã tỉnh lại, hai mắt hắn đỏ thẫm như máu.

Ly Thiên lúc này giống như là nhập ma vậy, trong mắt hắn chỉ còn lại sự khát máu giết chóc, không có bất kỳ tia cảm tình nào.

"Ồ? Là ma khí!" Nhìn đến đây, Diệp Thu sửng sốt một cái.

Hắn đối với loại ma khí này cực kỳ quen thuộc, bởi vì hắn đã cùng nó đối kháng qua nên đương nhiên sẽ nhận ra.

Loại ma khí này chính là ma khí trên người Thiên Mộng.

Lúc này Diệp Thu có chút ngây người, trong lòng hắn như có điều suy nghĩ.

"Có ý tứ. Đường đường là Thần thú di chủng vậy mà lại đầu phục dưới trướng Ma Tộc."

Sau đó trên mặt Diệp Thu bỗng nhiên lộ ra nụ cười quái dị.

Không biết rõ nếu như tổ tiên của con hổ già này biết được hậu thế của mình cam tâm đọa vào Ma Tộc mà mình xem thường và khinh bỉ nhất, vậy bọn hắn có thể sẽ tức giận đến nỗi từ trong quan tài leo ra đánh cho con hổ già này hai quyền không nhỉ? Khặc khặc khặc khặc!

Bình Luận (0)
Comment