Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 714 - Chương 714 - Giương Cung Bạt Kiếm

Chương 714 - Giương Cung Bạt Kiếm
Chương 714 - Giương Cung Bạt Kiếm

Diệp Thu nói ra lời khiêu khích này toàn trường trong nháy mắt liền trở nên chấn động.

"Tía má ơi, Diệp Thu hiện tại vẫn là Diệp Thu trước kia, vẫn là bộ dáng bá đạo quen thuộc."

"Tên Diệp Thu này thật ngông cuồng, một mình Ly Thiên cũng đã khó đối phó, hắn thế mà còn muốn gia tăng độ khó khi khiêu khích cả Tiêu Viêm. Diệp Thu không hổ là thần tượng của ta, hắn chính là người bá đạo như thế."

Một thời gian sau, bầu không khí tại hiện trường đã trở nên nóng bỏng. Diệp Thu chỉ nói một câu mà đã để cho tất cả mọi người ở đây nhiệt huyết sôi trào.

Đối với loại tiên nhân cao cao tại thượng, coi thường chúng sinh như thế thì liền nên đối đãi như vậy.

Không phải ngươi rất cuồng sao? Có dũng khí đi qua phía Ly Thiên rồi nhìn ta làm sao chém ngươi!

Diệp Thu nói vậy phảng phất như để cho trong lòng mọi người nhẫn nhịn thật lâu một cỗ tức giận đã có chỗ phát tiết toàn bộ.

Tiêu Viêm có tính ngạo mạn từ trong xương tủy, ánh mắt xem thường phàm nhân đã một mực ép cho đám người giận mà không dám nói gì. Bây giờ Diệp Thu đã thay bọn hắn phát tiết nên trong lòng bọn hắn lập tức mừng thầm một trận, trong lòng hô to một câu.

Ta cảm thấy thật thoải mái, quá sung sướng. So với việc ta đồng thời có được mười vị nữ tử khuynh thành tuyệt sắc còn thoải mái hơn!

Gặp bầu không khí trước mặt dần dần trở nên không đúng, trong mắt Tiêu Viêm cất giấu sát ý, biểu lộ dần dần băng lãnh, hắn đã nổi giận.

Lúc Tiêu Viêm muốn phát tiết cơn giận thì một bàn tay liền đặt trên bả vai của hắn, ngăn chặn lửa giận trong lòng hắn và nhắc nhở hắn.

"Sư huynh, ngươi đừng quên Đại trưởng lão để cho chúng ta xuống hạ giới không phải là để nội đấu."

"Ta biết rõ, không cần ngươi nhắc nhở." Tiêu Viêm tuy rất tức giận, nhưng mặt mũi ccủa Phong Thiên Du thì hắn không thể không cho.

"Ha ha ha ha. . ." Tiêu Viêm giận quá thành cười, trong mắt hắn nhiều hơn mấy phần ý vị châm chọc.

Hắn tại ba ngàn châu ở thượng giới chính là kỳ tài ngút trời, sinh ra liền được vạn chúng chú mục, hôm nay xuống hạ giới vậy mà bị một tên phàm nhân khiêu khích.

Chuyện này nếu như truyền đến thượng giới và những đối thủ cùng thế hệ với hắn biết được, vậy sau này mặt mũi hắn sẽ để nơi nào?

Tay cầm kiếm của Tiêu Viêm cũng bắt đầu run rẩy, lạnh lùng nói ra:

"Tiểu tử, ngươi rất không tệ, đã nhiều năm như vậy ngươi là kẻ đầu tiên dám nhục nhã ta như thế."

"Bản công tử không biết rõ ngươi chỉ là một tên Đại Đế nhân gian nho nhỏ mà từ đâu có tự tin dám khiêu khích ta như thế."

"Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng bản công tử không dám giết ngươi?"

Khi một câu uy hiếp cuối cùng vang lên, Tiêu Viêm đột nhiên ngẩng đầu, trong chốc lát một cỗ sát khí kinh thiên tư trong mắt hắn bắn ra.

Một luồng khí tức băng lãnh lập tức bao trùm Đông Hải, vạn dặm biển sâu trong nháy mắt liền kết băng.

"A. . . Khí thế thật là khủng bố. Thực lực của người này vậy mà mạnh như vậy."

Lực lượng kinh người bộc phát để cho toàn trường chấn kinh.

Chẳng ai ngờ rằng Tiêu Viêm vậy mà có thực lực kinh khủng như thế, khó trách tại sao hắn vừa ra trận mà đã cuồng như vậy, quả thật hắn có bản sự để cuồng.

"Phù. . . Người này tại thượng giới hẳn là dạng kỳ tài ngút trời cao cấp nhất, là chí cường giả trong thế hệ trẻ tuổi. Cho nên chuyện hắn có khí thế kinh người như ậy là rất bình thường."

Đám người ngẫm lại thì cũng là minh bạch, vì loại kỳ tài ngút trời sinh ra được cả thế gian chú ý như Tiêu Viêm bình thường đều vô cùng ngạo mạn. Thiên phú tư chất của hắn là trong vạn người không được một, do vậy hắn đương nhiên sẽ không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.

Cảm thụ được cỗ sát ý kinh thiên kia, tất cả mọi người không khỏi có chút phía sau lưng phát lạnh.

Đệ nhất cường giả của nhân gian cùng thiên tài Thượng Giới quyết đấu đến cùng ai sẽ thắng?

Cả hai đều là thế hệ trẻ tuổi, đều là kỳ tài ngút trời, đều là cùng cảnh giới vô địch, vậy trận chiến đấu này ai thắng ai bại còn khó mà nói.

Đối với Tiêu Viêm thì mọi người ở đây không hiểu nhiều, nhưng đối với Diệp Thu thì bọn hắn mười phần rõ ràng.

Từ lúc Diệp Thu xuất đạo đến nay hắn chưa bại một lần, chưa hề gặp được đối thủ có thể địch nổi hắn.

Cả hai cùng là Đại Đế cảnh thì hoa rơi vào nhà nào thật đúng là không thể biết rõ.

Cảm thụ được cỗ sát ý kinh thiên kia, Diệp Thu liền mỉm cười, vì hắn biết rõ Tiêu Viêm đã triệt để bị hắn chọc giận.

Nhưng Diệp Thu không có chút nào lo lắng, ngược lại trên mặt hắn tiếp tục nở nụ cười ngoạn vị, nói ra: "Ha ha ha, giết ta sao? Ngươi có thể thử một chút."

Không những không có lui một bước, Diệp Thu ngược lại làm ra một cái tư thế xin mời Tiêu Viêm cứ việc xuất thủ.

Loại hành vi khiêu khích như thế ngay cả Phong Thiên Du cùng Lăng Việt cũng phải kinh ngạc.

"Bà mẹ nó, tiểu tử này thật sự không sợ chết sao? Ngay cả Tiêu sư huynh mà hắn cũng dám gây vào." Lăng Việt kinh hãi nói ra.

Phong Thiên Du thì lại tương đối tỉnh táo, trong đầu hắn cực tốc suy tư một phen.

"Không được, hai hổ tranh chấp tất có một hổ bị thương."

"Người này có thiên tư trác tuyệt, thực lực không tầm thường, tiềm lực vô tận, nói không chừng tương lai trên chiến trường còn có thể có biểu hiện kinh diễm."

"Nếu như hắn chết tại trong tay Tiêu sư huynh thì thật là đáng tiếc. Xem ra chúng ta bỏ mặc hắn không được."

Phong Thiên Du chậm rãi nói ra, Lăng Việt cũng đồng tình với ý nghĩ của Phong Thiên Du.

Bây giờ cách cục tại Thượng Giới đang vô cùng rối loạn, chiến tranh lúc nào cũng có thể bộc phát, Nhân tộc đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện đại cường giả dẫn dắt một thời đại. Cho nên mỗi một vị hậu bối trẻ tuổi có tiềm lực đều sẽ được bảo hộ thật tốt.

Đây là lời mà Đại trưởng lão của bọn hắn thường xuyên nhắc nhở bọn hắn.

Bình Luận (0)
Comment