Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 713 - Chương 713 - Diệp Thu Ta Muốn Chém Cả Hai Ngươi!

Chương 713 - Diệp Thu Ta Muốn Chém Cả Hai Ngươi!
Chương 713 - Diệp Thu Ta Muốn Chém Cả Hai Ngươi!

Không biết qua bao lâu, Phong Thiên Du phảng phất như đã nghĩ thông suốt, nội tâm hắn lập tức sáng suốt.

"Ha ha ha, vị lão nhân gia này không biết tôn tính đại danh là gì?"

Thấy hắn như thế khách khí, Mạnh Thiên Chính âm thầm giật mình.

Chả lẽ lão phu hiện tại lợi hại như vậy sao?

Ngay cả kẻ cuồng ngạo như Chân Tiên mà cũng phải tôn kính lão phu!

Mạnh Thiên Chính lập tức mừng thầm, cảm giác chính mình rất được.

Chẳng lẽ Bức Vương chi khí của ta đã lộ ra?

He he he, không tệ, không tệ!

"Khụ khụ. . ." Mạnh Thiên Chính nhẹ nhàng tằng hắng một cái, phi thường trầm ổn nói ra: "Lão phu là chưởng giáo của Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang, Mạnh Thiên Chính."

Vừa nghe thấy cái tên này, ba vị Chân Tiên trong nháy mắt liền biến sắc, ba mặt nhìn nhau không nói một lời, không ai biết rõ bọn hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng Mạnh Thiên Chính có thể nhìn ra bọn hắn đường như rất e ngại mình mà chẳng biết tại sao.

Lão phu từ khi nào đã trở nên có lực uy hiếp như thế?

"Ha ha ha, thì ra là Mạnh chưởng giáo, tiểu bối Phong Thiên Du bái kiến." Phong Thiên Du lau đi một vệt mồ hôi lạnh, khiêm tốn thi lễ nói ra.

Đám người không thể nghĩ ra Phong Thiên Du đường đường là một vị Chân Tiên, thế mà hắn lại tôn kính như thế đối với một vị chưởng giáo của đạo thống tại nhân gian.

Tình thế đảo ngược để cho đám người có chút không hiểu nổi, ngược lại Diệp Thu luôn một mực trầm mặc không nói dường như nhìn ra chút gì mà lộ ra nụ cười quái dị.

"Quả nhiên là như vậy. Thật có ý tứ." Diệp Thu thì thầm trong miệng, giống như đang nghiệm chứng phỏng đoán trước đó của hắn.

Bầu không khí lúc nàu có chút xấu hổ, Tiêu Viêm đã chịu không được việc cúi đầu nên nói sang chuyện khác: "Được rồi, bản công tử thời gian có hạn, mọi sự dừng ở đây đi."

Nói xong một thanh Tiên kiếm thình lình xuất hiện ở trong tay hắn để chuẩn bị xuất thủ đánh với Ly Thiên một trận.

Ai ngờ Diệp Thu đang giữ im lặng bỗng nhiên chậm rãi bay tới trước mặt Tiêu Viêm, chặn đường đi của Tiêu Viêm lại.

"Hả?" Tiêu Viêm lập tức nhíu mày, mười phần không vui hỏi. “Tên không biết sống chết này lại dám cản đường của ta sao? Ngươi có ý tứ gì?"

Sát ý trong mắt Tiêu Viêm dần dần bộc phát, bầu không khí trở nên cực kỳ khẩn trương.

Ai cũng không biết rõ Diệp Thu tại thời điểm này cậy mạnh đến cùng là muốn làm gì.

Đối mặt lời chất vấn của Tiêu Viêm, Diệp Thu bình tĩnh nói ra: "Lão gia hỏa kia không làm phiền các hạ xuất thủ. Ta sẽ tự xử lý hắn."

"Ha ha ha ha. . ." Lời này ủa Diệp Thu đã trực tiếp để cho Tiêu Viêm bật cười.

Đây là từ nơi nào xuất hiện trẻ con miệng còn hôi sữa nói nhăng nói cuội a? Tên Ly Thiên kia lúc này tràn đầy ma khí, dù là ta mà muốn đối phó hắn cũng cực kỳ khó khăn!

Thế mà gia hỏa không biết trời cao đất rộng trước mắt ta lại dám nói bừa có thể đối phó được hắn!

"Thật là buồn cười. Được lắm, bản công tử ngược lại là muốn nhìn xem ngươi tự tìm đường chết như thế nào." Tiêu Viêm cười nói, hai tay ôm ngực làm xong chuẩn bị xem trò vui. Hắn rất muốn nhìn xem Diệp Thu không nể mặt hắn một hồi nữa sẽ chết như thế nào.

Tiêu Viêm chắc chắn không đến một hiệp là Diệp Thu sẽ bị Ly Thiên đánh giết tại chỗ. Đến lúc đó hắn liền xuất thủ dùng ra thủ đoạn vô thượng chém giết Ly Thiên.

Diệp Thu đột nhiên có hành động cũng đưa tới Phong Thiên Du chú ý, nghi ngờ hỏi: "Liên Phong sư muội, đó là người phương nào?"

Liên Phong suy nghĩ một chút, chán ghét nhìn Tiêu Viêm một cái rồi lạnh lùng nói: "Đó là Chấp Kiếm trưởng lão của Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang, Diệp Thu."

"Diệp Thu sao? Ta không biết hắn!” Phong Thiên Du lắc đầu, nói.

Hắn cũng không có ý định nhúng tay vào, vì hắn biết rõ vị sư huynh cao ngạo này rất khó khuyên nhủ.

Nhưng khi gặp Diệp Thu cũng là truyền nhân của Bổ Thiên tại hạ giới thì hắn cũng ôm thái độ xem kịch vui. Vừa vặn hắn cũng muốn nhìn xem trăm ngàn vạn năm đến nay đạo thống nhân gian rốt cuộc đã sinh ra bao nhiêu thiên tài kinh diễm bá tuyệt.

Lúc này bầu không khí đã càng ngày càng khẩn trương, Diệp Thu cũng không nóng nảy động thủ, mà hắn lại tràn ngập vẻ khiêu khích nhìn xem Tiêu Viêm.

Rất hiển nhiên nội tâm của Diệp Thu đã dâng lên hứng thú trêu đùa Tiêu Viêm, dần dần chuyển hướng xấu bụng.

Diệp Thu cười to nói: "Ha ha ha ha. . . Tự tìm đường chết sao? Thế thì sẽ không đâu! Hay là ngươi đi qua phía đối diện để ta thuận tay cùng một chỗ chém luôn nhé?"

"Ngươi nói cái gì?" Lời này vừa nói ra, Tiêu Viêm lập tức giận dữ.

Kỳ tài ngút trời như hắn cho dù là ở thượng giới thì cũng có được địa vị cực cao. Cho tới bây giờ không người nào dám khinh thị hắn như thế, nhưng Diệp Thu vậy mà dám khẩu xuất cuồng ngôn bảo hắn đi qua phía đối diện để đồng thời đánh hắn cùng Ly Thiên.

Sát ý trong mắt Tiêu Viêm đã tăng vọt, lửa giận công tâm, áp chế không nổi. Hắn hôm nay rất muốn giáo huấn một chút tên phàm nhân không biết trời cao đất rộng trước mặt này.

Bình Luận (0)
Comment