Vị nam tử dẫn đầu tên là Tiêu Viêm biểu lộ lãnh khốc nhìn xem Ly Thiên, nói ra: "Là Bạch Hổ thủy tổ, Ly Thiên sao? Hừ, thì ra là con hổ già này."
Một vị nam tử khác tên là Phong Thiên Du thì có vẻ ôn hòa hơn một chút, lay động quạt lông, nhướng mày nói: "Là khí tức của Huyết Tộc. Xem ra Đại trưởng lão thật sự không có đoán sai, lão gia hỏa này quả nhiên có liên hệ bí mật cùng Huyết Tộc."
"Hừ, cái Huyết Tộc rắm chó kia chỉ là một đám chuột nhắt núp trong bóng tối mà thôi, bọn hắn còn chưa xứng để cho bản công tử coi trọng." Tiêu Viêm cao ngạo nói ra.
Nhìn xem vị sư huynh trước mặt mình cao ngạo không ai sánh nổi, hai vị nam tử sau lưng chỉ biết hai mặt nhìn nhau, cũng không có đi phản bác hắn. Bởi vì bọn hắn biết rõ tính cách của vị sư huynh này nên đã thành thói quen.
Phong Thiên Du một bước vượt qua thiên môn, phi thường lễ phép thi lễ một cái đối với Liên Phong, mở miệng nói: "Liên Phong sư muội, đại danh của ngươi để cho sư huynh phải thi lễ."
Liên Phong cũng lễ phép đáp lễ, nói: "Đa tạ sư huynh đã đến đây tương trợ."
"Ha ha ha, trước kia ta nghe Đại trưởng lão nói rằng Bổ Thiên các chúng ta tại hạ giới có một vị thiên kiêu thu hoạch được truyền thừa chí cao vô thượng của đạo thống chúng ta."
"Chúng ta đã sớm muốn tận mắt nhìn xem một chút đó đến cùng là hạng người kinh diễm nhất tuyệt gì mà có thể thu được chức vị Thần Nữ."
"Hôm nay gặp được sư muội quả thật là phong hoa tuyệt đại, có Thiên Nhân chi tư, quả thực là kinh diễm cả ta."
Phong Thiên Du không chút nào keo kiệt mà tán dương Liên Phong.
Đối mặt lời tán dương của hắn Liên Phong chỉ gật đầu chứ không có trả lời.
Sau đó Tiêu Viêm chậm rãi bay tới, ánh mắt hắn phức tạp nhìn xem Liên Phong một cái, rồi dùng ngữ khí cực kỳ ngạo mạn nói ra: "Liên Phong sư muội, Đại trưởng lão để cho nhóm chúng ta xuống hạ giới giúp ngươi giết địch có phải là con hổ già kia không?"
Nói xong Tiêu Viêm tỏ ra vô cùng coi thường mà nhìn về phía Ly Thiên, nói: "Hắn chỉ là một con chuột nhắt của Huyết Tộc mà các ngươi cũng không đối phó được sao?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí tại hiện trường trong nháy mắt liền biến đổi.
Vẻ mặt Liên Phong trở nên cực kỳ lạnh lẽo, nội tâm mười phần khó chịu. Vì nàng có thể nghe được trong giọng nói của Tiêu Viêm tràn đầy sự ngạo mạn. Hắn tỏ ra xem thường Ly Thiên mà càng giống như là đang xem thường các nàng.
Đây chính là chân tiên cao cao tại thượng, đối với mọi việc tại hạ giới bọn hắn đều tràn đầy sự coi thường.
Liên Phong đột nhiên cảm thấy mình lại không quá cần bọn hắn hỗ trợ. Gia hoả ngạo mạn trước mắt để cho trong lòng nàng rất không thoải mái.
Bầu không khí bỗng nhiên giằng co xuống, ngay cả hai người Phong Thiên Du cũng cảm thấy một tia đối chọi gay gắt.
Bọn hắn lập tức cảm thấy có chút hối hận tại sao lại đem Tiêu Viêm cùng một chỗ xuống hạ giới.
Nguyên bản đây chỉ là một cái sự tình đơn giản, nhưng bởi vì Tiêu Viêm xuất hiện mà có thể sẽ gây nên phản ứng không tốt.
Quả nhiên sau khi trầm mặc sau một hồi, ánh mắt Liên Phong dần dần trở nên lãnh đạm, nói: "Ừm, cũng đúng, lấy thực lực của các ngươi bây giờ mà muốn đối phó với lão gia hoả kia thì quả thật có chút làm khó các ngươi rồi."
Nghe Liên Phong nói vậy, Tiêu Viêm lại nói ra một câu châm chọc: "Nếu đã như vậy thì liền để cho bản công tử thay các ngươi thu dọn con chuột nhắt này đi."
Lời này vừa nói ra, đám người của Bổ Thiên giáo ở đây lập tức giận dữ.
"Bà mẹ nó, tên này quá cuồng vọng đi."
"Hắn làm sao dám xem thường chúng ta như thế? Hắn lấy đâu ra cảm giác ưu việt như vậy chứ?"
Một thời gian sau, trong lòng ai nấy đều tức giận không thôi, Tiêu Viêm nói câu nào cũng không thể rời đi sự châm chọc, giống như một thanh lợi kiếm đâm thật sâu vào tim của bọn hắn.
Ngay cả Tề Vô Hối cũng nhịn không được mà chửi rủa lên: "Bà mẹ nó, tiểu tử này so với ta còn có thể trang bức hơn. Chẳng lẽ đệ tử của Bổ Thiên giáo tại thượng giới đều có loại đức hạnh này sao?"
Mạnh Thiên Chính nghe vậy lập tức trừng mắt Tề Vô Hối một cái, ra hiệu cho hắn không nên nói bậy, cẩn thận chọc giận đối phương.
Người ta cuồng cũng có vốn liếng để cuồng. Ngươi chỉ là một cái Phong Vương cảnh nho nhỏ mà cũng dám đi trêu chọc một vị Chân Tiên ư?
Mạnh Thiên Chính ngăn chặn đám người giận quá mất khôn, chậm rãi đi tới mở miệng nói: "Chư vị tiên nhân. . ."
Nhưng Mạnh Thiên Chính còn chưa nói xong thì mấy người Phong Thiên Du vừa trông thấy Mạnh Thiên Chính là con ngươi liền co rụt lại, hơi có chút kinh ngạc và sợ hãi thốt ra một câu: "Đại. . . Lớn dài..."
Bọn hắn còn chưa nói xong thì lại vội vàng đè xuống. Mạnh Thiên Chính nghe không hiểu mà chỉ nhìn thấy bọn hắn mang vẻ mặt mười phần cổ quái.
Lúc này ngay cả tên Tiêu Viêm cuồng vọng vô biên không ai bì nổi kia mà cũng lộ ra biểu cảm e ngại.