“Vô Song công tử thật sự có nhã hứng đến nổi chạy đến thành Quảng Lăng này xem kiếm.”
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói lạnh như băng, Hạc Vô Song liếc mắt nhìn lại.
“Ồ? Cố Hải Đường! Ngươi cũng tới góp vui sao?” Hạc Vô Song một bên thưởng thức kiếm trong tay và một bên thờ ơ nói.
Cố Hải Đường không có phản ứng với Hạc Vô Song vì sau khi nhìn thấy Phù Dao thì lập tức cười ha hả bay qua.
“Khà khà, Phù Dao Tiên Tử, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, lại gặp mặt ở đây rồi.”
Khóe miệng Phù Dao giật giật, nàng hận không thể cho tên này một cái tát.
Cái gì mà hữu duyên chứ? Ngươi đuổi theo phía sau mông ta suốt một tháng mà còn cho là ta không biết sao?
“Cố công tử, xin tự trọng!” Phù Dao chỉ lạnh lùng trả lời một câu và đem mặt xoay qua chỗ khác, nàng không muốn nhìn thấy tên đáng ghét này.
Hạc Vô Song bên kia cẩn thận đánh giá Tử Hà kiếm một phen rồi đem kiếm trả lại cho Lâm Thanh Trúc.
“Kiếm tốt! Không hổ là bội kiếm mà lúc trước Huyền Thiên Chân Nhân đã sử dụng! Cô nương, xin hãy bảo vệ thanh kiếm đã từng uy danh này thật tốt, đừng để cho nó mai một.”
Lâm Thanh Trúc không trả lời mà chỉ gật đầu.
Sau khi nói xong, Hạc Vô Song đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Dương Hạc, vì hắn bình sinh không ưa hạng người cậy già lên mặt.
Lúc Hạc Vô Song đang muốn xuất thủ thì vài lão già áo xám bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống và rơi vào bên người Dương Tiêu.
Thấy người tới Dương Tiêu liền vui vẻ nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn! Bái kiến hai vị sư bá!”
Vừa mới một giây trước Dương Tiêu còn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng hắn thật không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt Lý Trường Không cùng hai vị sư bá của Bất Lão Sơn cũng đã tới.
Lý Trường Không nhìn xem đồ nhi bảo bối của mình rồi lại nhìn xem Hạc Vô Song phía trên, nói: “Vô Song công tử, hôm nay đồ nhi của ta không hiểu chuyện nên mới chọc giận các hạ, mong các hạ nể mặt ta mà tha lỗi cho hắn lần này.”
“Ha ha ha, hình như ngươi lầm rồi, người mà hắn chọc không phải là ta.” Hạc Vô Song cười nói.
Nếu không phải Lý Trường Không đột nhiên xuất hiện thì hắn ngược lại là không ngại giúp Lâm Thanh Trúc hả giận.
Tuy nhiên nếu như người của Bất Lão Sơn đã tới thì hắn cũng không cần phải liều chết với đối phương.
Nghe vậy thì Lý Trường Không lièn sửng sốt, ông ta vừa mới đến đây và phát hiện Hạc Vô Song giống như muốn ra tay với Dương gia nên mới khẩn cấp đi xuống, chứ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đồ nhi, nơi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Lý Trường Không trầm xuống, hỏi.
Dương Tiêu liền ấp úng giải thích cho ông ta tất cả chân tướng.
Sau khi nghe xong thì sắc mặt Lý Trường Không lập tức lạnh lẽo và đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Trúc mà trong lòng run lên.
“Nghịch đồ!” Lý Trường Không tức giận cho Dương Tiêu một cái tát, trong nháy mắt Dương Tiêu đã bị đánh ngã xuống đất.
Mà bên kia vẻ mặt Dương Hạc lại mơ hồ, vì sao ngay cả Lý Trường Không cũng sợ Diệp Thu vậy.
Chẳng lẽ người đó thật sự rất mạnh?
Thấy con mình bị đánh nhưng Dương Hạc cũng không dám lên tiếng, dù sao đối phương cũng là Lý Trường Không.
Sau khi trừng phạt Dương Tiêu xong, Lý Trường Không vội vàng đi lên tạ lỗi: “Hai vị cô nương, là ta quản giáo không nghiêm nên đã để cho tên nghịch đồ này mạo phạm các ngươi. Mong rằng các ngươi nể mặt ta mà tha thứ cho hắn lần này đã lỗ mãng. Sau khi trở về ta nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo hắn để sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Lâm Thanh Trúc không có biểu thị gì vì nàng cũng không muốn làm lớn chuyện.
Triệu Uyển Nhi thì lại nghiền ngẫm cười nói: “Lý trưởng lão, chỉ một hai câu mà ngươi đã muốn đem chúng ta đuổi đi thì sợ là có chút không ổn.”
Lời này vừa nói ra làm cho nội tâm Lý Trường Không trầm xuống, tuy nhiên vì ngại Diệp Thu gây áp lực trước đó nên ông ta không muốn làm cho sự tình trở nên gay gắt.
Nhưng mà hai lão giả phía sau Lý Trường Không cũng không phải là kẻ có tính tình tốt.
“Hừ, đứa con nít không biết trời cao đất rộng này, cho ngươi bậc thang thì ngươi liền thuận theo đi xuống là được rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Ngươi cho rằng Bất Lão Sơn chúng ta thật sự sợ Bổ Thiên giáo của ngươi sao?”
Lời này vừa nói ra thì bầu không khí hiện trường liền ngưng đọng trong nháy mắt.
Mọi người mang một bộ dạng xem kịch vui mà đến vây xem.
“Thú vị! Bất Lão sơn đang muốn chính diện tuyên chiến với Bổ Thiên Giáo sao?”
“Nếu ta không chịu thì sao?” Giờ khắc này, cho dù là Triệu Uyển Nhi giỏi nhịn đến đâu thì cũng rốt cuộc cũng nhịn không được.
Cho dù nàng bị Dương Tiêu làm nhục như vậy nhưng nàng cũng chưa từng nói gì. Hôm nay đối phương dĩ nhiên lại nói thẳng đến Bổ Thiên giáo thì có nghĩa là đang nói đến Diệp Thu.
Đây chính là vị sư tôn đối đãi với nàng như người thân, cho nên nàng không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu Diệp Thu.
“Ha ha ha, tiểu nha đầu này thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ!”
“Đừng nói là ngươi, cho dù là Mạnh Chưởng Giáo của Bổ Thiên Giáo các ngươi thì khi thấy ta cũng phải khách sáo ba phần đấy.”
Triệu Uyển Nhi nghe vậy liền biến sắc, nàng yên lặng lấy từ trong ngực ra ấn tín để chuẩn bị báo cho đại tướng quân của thành Quảng Lăng.
Trên người nàng vẫn luôn mang theo một cái ấn tín đưa tin đặc biệt của hoàng thất, ấn tín đưa tin này có thể truyền tin cho tất cả thống lĩnh quân đội trong cảnh nội của vương triều Ly Dương, để cho bọn họ đến đây tương trợ.
Lúc trước Triệu Uyển Nhi không muốn bại lộ thân phận nên vẫn không có sử dụng nó, bây giờ xem tình thế này thì nàng không dùng là không được.