Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 73 - Chương 73 - Diệp Thu Tới

Chương 73 - Diệp Thu Tới
Chương 73 - Diệp Thu Tới

Đang chuẩn bị khởi động thì bỗng nhiên...

“Khẩu khí thật lớn!”

Mọi người lập tức sợ hãi, đạo âm thanh kia tựa hồ là từ mấy dặm bên ngoài truyền đến, giống như âm thanh cổ xưa truyền tới, quanh quẩn xung quanh khiến cho tất cả mọi người đều ù tai.

Giọng nói này vừa ra, lão giả áo xám Lý Đạo Nguyên liền run lên trong lòng, ông ta có thể cảm giác được khí tức Giáo Chủ cảnh trên người đối phương quá kinh khủng.

“Lại là cường giả Giáo Chủ cảnh!” Trên mái hiên, lão giả ở phía sau Hạc Vô Song cùng với hai lão giả ở phía sau Phù Dao đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Hàn thúc, người này rất mạnh sao?” Phù Dao nhỏ giọng hỏi, trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc, vì vừa rồi nàng cũng có cảm giác run lên do giọng nói kia đánh thẳng vào linh hồn nàng.

Hàn Sinh Dịch mang sắc mặt ngưng trọng, nói: “Ừm, hắn rất mạnh! Khí thế đang thịnh giống như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng linh hồn vậy!”

Trong phút chốc, một đạo bạch quang từ chân trời lao tới giống như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng qua đám người và hướng về Lý Đạo Nguyên mà giết tới.

“Sư huynh cẩn thận!” Lý Trường Không lập tức kinh hãi mà vội vàng cùng Lý Tam Tư xuất thủ tương trợ. Ba người cùng nhau ngăn cản một kiếm này.

Ầm!!!

Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên, gạch đá trên mặt đất đều bay ngược, đình lầu đều bị hủy, kiếm khí tàn sát tứ phương.

Ba người đồng loạt ngăn cản nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cản được một kiếm này.

Chỉ thấy trên bầu trời có một người đạp kiếm bay đến.

“Sư tôn! Sư tôn đã trở lại!” Nhìn thấy bóng người trên trời kia mà Triệu Uyển Nhi và Lâm Thanh Trúc đều vô cùng kích động, vì đó thật sự là sư tôn của các nàng, Diệp Thu!

Hiện trường thở than một trận, dưới một kiếm kia mà ba vị cường giả của Bất Lão Sơn đều trực tiếp bị đánh lui. Phải biết rằng trong ba người này có thể còn có một vị Giáo Chủ cảnh.

“Đây chính là Diệp Thu, thủ tọa Tử Hà Phong của Bổ Thiên Giáo đã xôn xao thời gian trước sao?”

“Quả nhiên hắn trẻ tuổi như trong truyền thuyết!”

Phù Dao khen ngợi không dứt miệng. Trước kia nàng đã nghe nói về cố sự của Diệp Thu. Ngay từ đầu nàng còn không quá tin tưởng, nhưng hôm nay vừa thấy Diệp Thu dung một kiếm nhẹ nhàng đánh lui ba người Lý Đạo Nguyên thì trong lòng vô cùng chấn động.

“Tuy nhiên không phải nói hắn chỉ có tu vi Thần Tàng Ngũ Cảnh thôi sao? Tại sao hắn bỗng nhiên lại đạt đến Giáo Chủ cảnh rồi?”

Hàn Sinh Dịch cũng lắc đầu, ông ta đối với Diệp Thu không hiểu rõ lắm nên chỉ biết thở dài.

“Bổ Thiên Giáo lại xuất hiện một vị cường giả Giáo Chủ cảnh rồi, khí vận đang thịnh nên sẽ có hi vọng quật khởi lần nữa.”

“Người này có kiếm thuật thông thiên, cho dù là ta cũng khó có thể địch nổi.”

Nghe thấy lời này thì Phù Dao liền dùng ánh mắt kinh ngạc, nói: “Không thể nào! Hàn thúc, chẳng lẽ hắn chỉ là Giáo Chủ cảnh sơ kỳ mà có thể ngang hàng với Giáo Chủ cảnh trung kỳ như ngươi sao?”

“Ta thấy không chỉ như thế đâu, vì kiếm ý của hắn thực sự quá kinh khủng! Đừng nói là ta, ngươi xem mấy tên đối diện kia không tên nào là không lộ vẻ sợ hãi.”

Nghe Hàn Sinh Dịch nhắc nhở như vậy mà Phù Dao liền tò mò nhìn lại, quả nhiên đúng như lời ông ta dã nói, Hạc Vô Song cùng với mấy tên cường giả phía sau Cố Hải Đường đều lộ ra vẻ sợ hãi. Hiển nhiên tất cả đều bị một kiếm vừa rồi của Diệp Thu làm cho khiếp sợ.

Lúc này Phù Dao lại nhìn xem Diệp Thu, trông hắn như một vị kiếm tiên trên trời, tiêu diêu tuyệt thế.

Cái cảm giác áp bách kinh người kia đè ép tất cả mọi người khó có thể ngẩng đầu, đem tất cả mọi người kéo về sự sợ hãi năm đó khi bị Huyền Thiên Chân Nhân chi phối.

“Mẹ ơi, không hổ là Diệp thần tiên! Thần tượng của ta quá mạnh đi!” Tiêu Dật trực tiếp vỗ mông ngựa nói ra khi thấy Diệp Thu xuất hiện, trái tim treo lơ lửng của hắn cũng buông xuống.

“Đây mới là cao nhân chân chính! Nhìn phong độ này, khí chất này, cảm giác áp bách này... Ha ha ha, còn ai dám trêu chọc chúng ta nữa chứ?”

Sau khi Diệp Thu đến thì người vui vẻ nhất không phải là Triệu Uyển Nhi và Lâm Thanh Trúc, mà ngược lại là Tiêu Dật.

Triệu Uyển Nhi che miệng cười trộm, Lâm Thanh Trúc thì lại ghét bỏ liếc Tiêu Dật một cái rồi lập tức hướng phía trên quỳ xuống nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”

Diệp Thu gật đầu, đáp: “Ừm, đứng lên đi!”

Diệp Thu lạnh lung nhìn chăm chú ba người Lý Trường Không, trong lòng hắn rất phẫn nộ.

Hắn chỉ mới rời đi một hồi mà không nghĩ tới đồ nhi của mình liền bị loại ức hiếp này. Hơn nữa đối phương lại dám nói khoác ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng không bị để vào mắt.

“Vừa rồi chính là ngươi nói ngay cả chưởng giáo chân nhân của Bổ Thiên Giáo chúng ta ở đây thì cũng phải nhún nhường ngươi ba phần đúng không?”

“Ta có thể cho rằng đây là thánh địa Bất Lão Sơn của ngươi đang hướng về Bổ Thiên Giáo chúng ta mà khởi xướng khiêu khích chứ?”

Diệp Thu mặt không chút thay đổi nói.

Lời này vừa nói ra thì trong lòng Lý Trường Không liền biết đại sự không ổn. Mà Lý Đạo Nguyên thì đã sắc mặt xanh lét, ông ta vừa rồi chỉ là giả bộ nhưng không nghĩ tới đã bị Diệp Thu lợi dụng, nhưng lúc này ông ta có chút không xuống đài được.

Lý Đạo Nguyên nào dám để cho Mạnh Thiên Chính nhún nhường ông ta ba phần, vì Mạnh Thiên Chính là ai chứ?

Đó chính là cường giả Giáo Chủ cảnh đỉnh phong, có thể xưng là sự tồn tại tuyệt đỉnh dưới Chí Tôn cảnh.

Bình Luận (0)
Comment