Sau một hồi tán tỉnh nhau, Liên Phong đột nhiên nhớ tới mình còn có chính sự.
Nàng tránh thoát bàn tay của Diệp Thu còn muốn chiếm tiện nghi, lạnh lùng nhìn xem ba người Phong Thiên Du, nói: "Ba vị sư huynh, chuyện chỗ này đa tạ các ngươi đến đây tương trợ."
Nghe nói như thế, ba người Phong Thiên Du khóe miệng giật một cái, có chút đỏ mặt, hết sức xấu hổ.
Đúng vậy, bọn hắn chính là xuống hạ giới hỗ trợ Liên Phong, nhưng vấn đề là bọn hắn cũng không có giúp được nàng một tay, cho nên bọn hắn ít nhiều có chút lúng túng.
"Ha ha ha. . . Liên Phong sư muội, hổ thẹn, hổ thẹn. Chúng ta đã tới mà lại không giúp đỡ ngươi được gì, thật không dám nhận phần lễ này của ngươi." Phong Thiên Du xấu hổ cười nói.
Sau đó hắn lại nhìn Diệp Thu thật sâu một cái, nói: "Vị sư đệ này, hôm nay lần đầu gặp mặt ngươi quả thật đã để cho chúng ta mở rộng tầm mắt."
"Nếu không phải hôm nay có cơ hội xuống hạ giới, chúng ta còn không biết rõ thì ra Bổ Thiên giáo tại nhân gian lại còn có thiên tài kinh diễm như ngươi đang tồn tại."
"Sau khi trở về thượng giới ta sẽ ổn thỏa bẩm báo Đại trưởng lão, chắc hẳn Đại trưởng lão sau khi biết được cái tin tức này ngài cũng sẽ mười phần cao hứng."
Trong ba người này Phong Thiên Du xem như là người duy nhất thuận mắt Diệp Thu.
Phong Thiên Du rất khiêm tốn khách khí, không giống như Tiêu Viêm ngạo mạn vô lễ, có tâm tính bao dung thiên địa, chính nhân quân tử.
Đối với Phong Thiên Du lấy lòng, Diệp Thu cũng là mỉm cười đáp lại: "Sư huynh quá khen, chỉ là tiểu thủ đoạn không đáng nhắc đến. Chút đạo hạnh bé nhỏ của ta nào dám tại trước mặt Tiêu sư huynh múa rìu qua mắt thợ."
Ngje vậy sắc mặt Tiêu Viêm lập tức trầm xuống, trong mắt hắn dường như bốc lên sát ý.
Tiêu Viêm rất giận dữ, cắn răng nghiến lợi.
Gia hỏa khốn nạn, lão tử cũng không nói gì mà phút cuối cùng ngươi còn muốn bổ cho ta một đao. Ngươi rất ưa thích đả thích ta đúng không?
"Hừ. . ." Tiêu Viêm phất ống tay áo hừ lạnh một cái, lạnh lùng nói ra: "Diệp Thu, ngươi được đấy. Ta thừa nhận ngươi có chút bản sự nhưng không nhiều. So với những vị thiên tuyển chi tử, hậu đại đế huyết tại ba ngàn châu trên thượng giới thì ngươi còn kém xa lắm. Làm người không nên quá cuồng vọng, người ưu tú hơn ngươi còn có rất nhiều."
Diệp Thu cười cười, nói: "Ừm, ngươi nói có đạo lý, nhưng lời này ta cảm thấy càng thích hợp với ngươi hơn."
"Ngươi. . ."
Lúc này bầu không khí giương cung bạt kiếm lại dâng lên. Mắt thấy là phải đánh nhau Phong Thiên Du vội vàng can ngăn.
Liên Phong yên lặng đứng tại phía sau Diệp Thu, âm thầm cười trộm.
Gia hỏa này quá xấu xa đi, nhưng mà ta thích!
Hắn đây là đang nhắc lại việc vừa mở trận mà Tiêu Viêm đã cuồng vọng!
Quả nhiên chỉ dăm ba câu của Diệp Thu mà Tiêu Viêm liền thẹn quá hoá giận. Tiêu Viêm cũng biết mình vừa mới xuất hiện quả thật có chút không coi ai ra gì.
Tự biết đuối lý nên Tiêu Viêm cũng lười tranh cãi, đành phải ngậm bồ hòn.
Nhưng nghĩ lại Tiêu Viêm cảm thấy chưa hết giận nên nói: "Hừ. . . Ngươi chớ có đắc ý quá sớm. Lần này ngươi chọc giận Ly Thiên mà ngươi còn cho rằng ngươi có thể còn sống đến thượng giới sao?"
"Cái lão gia hỏa này rất nổi danh có thù tất báo, ngươi sẽ không có quả ngon để ăn đâu."
Nói xong Tiêu Viêm trực tiếp bỏ đi, vì lúc này lưu lại nữa chính là hắn tự tìm nhục nhã.
Gặp Tiêu Viêm rời đi, Phong Thiên Du cũng là lo lắng nhìn Diệp Thu một cái, do dự một hồi mới mở miệng nói: "Diệp sư đệ, ngươi không cần quá mức quan tâm chuyện này, vì ta sau khi trở về sẽ đích thân đi tìm Đại trưởng lão."
"Chắc hẳn Đại trưởng lão biết rõ ngươi tồn tại về sau ngài nhất định sẽ không ngồi nhìn mặc kệ mà tự mình xuất thủ. Do vậy lão gia hỏa Ly Thiên kia khẳng định không làm gì được ngươi."
Nói xong Phong Thiên Du lại nhìn thoáng qua Mạnh Thiên Chính phía sau, trong lòng hắn càng thêm chắc chắn về ý nghĩ này.
Đối với hảo ý của Phong Thiên Du thì Diệp Thu cũng không có cự tuyệt, hắn chỉ là gật đầu một cái.
Cuối cùng Phong Thiên Du lại bàn giao vài câu rồi cùng Lăng Việt đồng thời rời đi, trở về thượng giới.
Đợi bọn hắn rời đi về sau, thiên địa quay lại vẻ bình thản, trật tự lại lần nữa khôi phục bình thường.
Lúc này bên dưới Đông Hải đột nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên, sóng lớn vạn trượng vỗ bờ mà lên, đại địa run rẩy một hồi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đám người vô cùng kinh hãi thốt lên.
Chỉ gặp toà tiên cung kia đột nhiên toả ra một cỗ kim sắc hào quang mãnh liệt, sau đó nó thoát ly Đông Hải bay thẳng Cửu Thiên.
"Tiên cung hiện thế rồi. Đây là. . . Viễn Cổ Thiên Đình sao?" Khi nhìn thấy một màn kia kim quang hiện thế, Diệp Thu lập tức giật mình.
Tại bên trong Hỗn Độn, hắn phảng phất như thấy được thân ảnh Chư Thần sáng chói.