Theo tiên cung hiện thế, toàn bộ đám người tại Đông Hải lập tức trong lòng đại loạn. Tất cả Tiên gia thánh địa, đại tộc cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Đăng Thiên lộ sắp mở ra, rất nhiều người đã chờ trăm năm ngàn năm chỉ vì chờ đợi cái cơ hội này.
"Đại tạo hóa xuất thế, mọi người nhanh đi đoạt." Trong đám người bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.
Trong nháy mắt đám người đang an tĩnh liền trở nên bạo động lên. Vô số người tranh nhau chen lấn hướng về tiên cung mà phóng đi.
Nhưng ai có thể nghĩ dưới biển sâu đột nhiên phát ra một đạo kim quang, chấn cho đám người bay ngược về sau.
"Hự. . ."
Tề Vô Hối là người xông tới mạnh nhất nên trực tiếp đập vào vách núi phía sau, Diệp Thu nhìn thấy vậy liền không tử tế cười to.
"Ha ha ha ha. . . Tề sư huynh, ta nghĩ không ra ngươi cũng là hạng người tài hoa xuất chúng a."
Chỉ thấy trên đầu Tề Vô Hối mọc ra một cái bánh bao thật lớn, Diệp Thu nhìn mà nhịn cười không được.
Tiếng cười của Diệp Thu liền dẫn tới những người khác cũng bắt đầu cười, người cười không tử tế nhất chính là Liễu Thanh Phong.
Lúc đầu vì Tề Vô Hối là trưởng bối nên Liễu Thanh Phong còn không dám cười, nhưng gặp Diệp sư thúc cười thì hắn cũng nhịn không được.
"Ha ha ha ha. . ." Liễu Thanh Phong ôm bụng cười to đến gập cả người.
Ngay cả người lạnh lùng như Lâm Thanh Trúc mà lúc này cũng che miệng, cố gắng nín cười.
Thật sự không thể trách nàng, chủ yếu là do tạo hình bây giờ của Tề Vô Hối thực tế quá bựa đi.
Bầu không khí vốn ngột ngạt nhưng bởi vì Tề Vô Hối bị nạn mà trong nháy mắt đã sinh động hẳn lên.
Mạnh Thiên Chính thấy cảnh này thì cũng nhếch miệng cười một tiếng, nói ra: "Tề sư đệ, dục tốc bất đạt a. Ngươi đã hơn một trăm tuổi rồi mà còn nôn nôn nóng nóng như thế sao? Ngươi liền không thể giống ta thành thục một chút được hả?"
Mạnh Thiên Chính mang bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, để cho Tề Vô Hối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ta đã thảm như vậy rồi mà đám sư huynh đệ còn bỏ đá xuống giếng, chế giễu ta!
Ầm!!!
Đột nhiên một tiếng nổ thật lớn, tiên cung lại lần nữa phát ra rung chuyển. Chỉ thấy thấy một cánh cửa lớn màu vàng óng chậm rãi mở ra, tại bên trên cửu thiên kim quang ngưng tụ thành bốn chữ lớn.
"Thỉnh quân nhập đạo!"
Gặp vậy Diệp Thu liền nhướng mày.
Đây là cách chơi tươi mới gì vậy?
Trong lúc mọi người nghi hoặc thì đã có người không nhẫn nại được, khi kim sắc đại môn vừa mở ra thì hắn liền điên cuồng vọt tới.
Lần này cũng không có giống như trước đó sẽ nhận lấy phản chấn, mà hắn mười phần thuận lợi tiến vào bên trong tiên cung.
Diệp Thu cẩn thận quan sát một chút pháp tắc của tiên cung, hắn không có phát giác được có cái gì nguy hiểm nên cũng yên lòng.
"Sư tôn, sư nương. . ." Lúc này sau lưng Diệp Thu truyền đến tiếng gọi của Lâm Thanh Trúc
Ánh mắt nàng một mực dừng lại trên thân những đối thủ cùng thế hệ. Khi thấy bọn họ đã bắt đầu xuất phát thì Lâm Thanh Trúc cũng có chút sốt ruột, hỏi: "Chúng ta có nên xuất phát hay không?"
Diệp Thu không có trả lời mà là tiếp tục trầm tư. Liên Phong thì do dự một chút.
Đại tranh chi thế, phàm người nào có thành tiên chi tâm thì nên xông lên tranh đoạt.
Cơ duyên đang bày ở trước mặt, còn tranh hay không tranh thì liền nhìn xem ngươi lựa chọn ra sao.
Liên Phong suy nghĩ tương đối toàn diện, hai vị đệ tử này của nàng cũng có thành tiên chi tư, loại thiên đại cơ duyên như thế các nàng tự nhiên không thể bỏ qua.
Liên Phong từ trong ngực lấy ra hai cái ngọc phù, phân biệt đưa cho hai nàng, nói: "Hai cái ngọc phù này các ngươi hãy cầm lấy, tùy thân mang theo. Nếu như gặp phải chuyện mình không cách nào giải quyết thì các ngươi có thể bóp nát ngọc phù, sư nương bất cứ lúc nào cũng sẽ bảo hộ sau lưng các ngươi."
Nghe Liên Phong nói như thế, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi lập tức cảm động vô cùng.
Các nàng nhận lấy ngọc phù, yêu thích không buông tay, vì đây là hộ thân phù mà sư nương đưa tặng cho các nàng, và nó cũng là thủ đoạn bảo mệnh cho nên các nàng mười phần trân quý nó.
"Vâng, sư nương cứ yên tâm, chúng đệ tử nhất định sẽ không để cho hai ngài thất vọng." Lâm Thanh Trúc dùng ngữ khí kiên định nói ra.
Diệp Thu vẫn không nói gì mà là yên lặng nhìn xem các nàng, trong lòng hắn hơi có chút ngoài ý muốn.
Trong mắt Diệp Thu thì Liên Phong là một nữ nhân có tính tình lạnh như băng, phảng phất như nàng đối với tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không thèm để ý.
Nhưng Liên Phong đối với những người thân nhất của Diệp Thu còn có thể nhu tình như vậy, thậm chí còn đem đệ tử của Diệp Thu xem như đệ tử của mình, bảo hộ từng li từng tí.
Diệp Thu âm thầm gật đầu.
Cô vợ nhỏ này của ta rất được, có việc gì cần thì nàng làm thật sự rất có tâm a!
Xem ra một gốc trường sinh dược kia ta không lỗ!
"Đi thôi, sư nương tin tưởng các ngươi." Liên Phong hiếm thấy lộ ra một nụ cười ôn nhu, dặn dò vài câu cuối cùng rồi đưa mắt nhìn Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi tiến vào tiên cung.
Liên Phong đối với hai tiểu nha đầu này tốt đến mức thậm chí đều để cho Diệp Thu sinh ra cảm giác hoài nghi bản thân.
Các nàng có phải là đệ tử của ta không nhỉ?!!