Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 723 - Chương 723 - Đại Đế Cảnh Hỗn Chiến

Chương 723 - Đại Đế Cảnh Hỗn Chiến
Chương 723 - Đại Đế Cảnh Hỗn Chiến

Trầm mặc một hồi, Liên Phong lại nói: "Ngàn năm tuế nguyệt qua đi, bây giờ Phong Đồ Vương dựa vào một thành đồ đao lấy giết chóc Chứng Đạo, thành tựu Đại Đế cảnh. Lúc này Thiên Thần điện đã sớm không phải là đối thủ của hắn."

Nàng chỉ lắc đầu chứ cũng không có nhúng tay vào, vì đây là việc nhà người ta, nàng không có tư cách chỏ mũi vào đó.

Lúc này trận chiến đấu đã đánh đến long trời lở đất, từng vị đệ tử của Thiên Thần điện ngã xuống bên trong biển máu.

Thiên Thần điện tre già măng mọc, khí thế một đi không trở lại, xác thực đã kích động Diệp Thu, làm hắn lại nhớ tới Bổ Thiên giáo trước đây.

"Ừm, đúng là nghiệt duyên a! Số mệnh của bọn hắn chính là như thế." Diệp Thu hít sâu một hơi, nói ra.

Đột nhiên có một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy tiên cung truyền đến từng trận náo động lớn.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Diệp Thu khẽ giật mình, mở ra thiên nhãn nhìn xem.

Hắn nhìn thấy một con khỉ lông vàng đang cầm trong tay một cây gậy, đem toàn bộ Đông Hải quấy thành một vũng nước đục.

"Cái đệt, con khỉ kia tại sao lại ở chỗ này?" Diệp Thu kinh ngạc tự hỏi.

Hunter Ngộ Không biến mất đã lâu mà nay lại xuất hiện ở đây. Thì ra sau khi đào tẩu nó cảm giác chính mình học nghệ không tinh nên liền quay trở về Đông Hải, chuẩn bị gặp lại ân sư cầu học một chút bản sự lợi hại hơn.

Nhưng không ngờ rằng lúc nó trở về thì tòa động phủ Tam Tinh và Bồng Lai Sơn đã sớm không thấy bóng dáng.

Hunter Ngộ Không hoảng hốt giống như mất đi thứ trọng yếu nhất, nội tâm nó mười phần mất mát.

Hunter Ngộ Không đã tưởng rằng bởi vì nó chiến bại dưới tay sinh linh của giới vực khác, làm mất đi mặt mũi sư môn, sư phụ của nó không chịu nổi sự nhục nhã này nên đã rời đi.

Từ đó trở đi Hunter Ngộ Không giống như phát điên mà điên cuồng tu luyện. Nó muốn chứng minh bản thân, kiếm về thể diện cho sư phụ của nó.

Chỉ mấy tháng thời gian ngắn ngủi mà Hunter Ngộ Không đã tu luyện đến Chí Tôn cảnh, đồng thời còn lĩnh ngộ ra nhiều loại thần thông.

Sau khi tu vi đại thành, Hunter Ngộ Không đã đi tìm tiên bảo khắp mọi nơi, về sau khi nó tìm tòi trong Đông Hải thì đã phát hiện tòa tiên cung này.

Hunter Ngộ Không ngoài ý muốn chạm đến cấm kỵ, đem tiên cung tái hiện nhân gian, đây cũng là nguyên nhân Đông Hải đại loạn.

Nhìn xem biển sâu dưới chân rung chuyển, Diệp Thu biểu lộ ngưng trọng.

Hunter Ngộ Không tiến hành một trận khuấy động, tiên cung trên trời càng phát ra hào quang mãnh liệt, tỏa ra tiên uẩn.

Tất cả Đại Đế cảnh ở đây trong nháy mắt liền cảm ứng được.

"Tiên bảo!" Hoa Phi Vũ lập tức vui mừng, trên mặt hắn lộ ra ánh mắt tham lam.

Bởi vì hắn đợi lâu như vậy rốt cục cũng đã đợi đến lúc đồ vật mà hắn muốn nhất xuất thế.

Lúc này Hoa Phi Vũ cũng không do dự nữa, hắn lập tức xuất thủ.

Tại chỗ tối, đám cường giả bí ẩn luôn một mực quan sát cũng nhao nhao xuất động.

"Ha ha ha. . . Tiên bảo là của ta, ai cũng đừng nghĩ đoạt." Một tiếng cười to vang lên, một lão giả gầy như que củi vèo một cái đã vọt tới.

Những vị Đại Đế cảnh còn lại cũng theo sát phía sau ông ta.

Bọn hắn lập tức triển khai va chạm, nhất thời làm cho tiên cung rung chuyển, những người xung quanh đều hứng chịu dư chấn không nhỏ.

Thấy tình cảnh này Liên Phong cũng ngo ngoe muốn động, nhưng quay đầu lại thì nàng phát hiện Diệp Thu vẫn còn bình chân như vại nên hỏi: "Ngươi còn đang chờ cái gì thế? Ngươi đang chờ tiên bảo tự mình đưa tới cửa sao?"

Tên nhà giàu này, coi như ngươi xem không lên đồ vật kia thì cũng có thể cướp về cho hai vị đồ nhi a!

Nếu ngươi không xuất thủ thì ta sẽ tự mình xuất thủ!

Nghĩ vậy Liên Phong liền trực tiếp giết tới, ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, trong chốc lát mặt biển dần dần sôi trào lên, trực tiếp tách ra một con đường.

Ngay sau đó Liên Phong liền cùng mấy vị Đại Đế cảnh thần bí kia giao thủ mấy chiêu mà không hề rơi vào thế hạ phong.

Diệp Thu cẩn thận quan sát một phen, mấy vị Đại Đế đột nhiên xuất hiện kia vậy mà có thực lực rất mạnh.

Bọn hắn đều là lão quái vật ẩn tàng đã nhiều năm, tu vi của bọn hắn đã sớm đạt đến cực hạn nhân gian, do đó thực lực tự nhiên là không tầm thường.

Một trận hỗn chiến bộc phát đánh cho long trời lở đất, toàn bộ Đông Hải đều phát ra từng trận sôi trào.

Tại thời khắc tiên bảo hiện thế, Phong Đồ Vương lập tức mất đi kiên nhẫn cùng đám đệ tử của Thiên Thần điện quần chiến.

Hắn một chưởng chấn bay tất cả đám người, ánh mắt hung ác nhìn về phía tiên cung, lộ ra nụ cười tà ác.

"Khặc khặc khặc, tiên bảo là của ta."

Sau đó Phong Đồ Vương liền chém ra một đao, mục tiêu hắn lại là Liên Phong.

Phải biết lúc này Liên Phong đang cùng hai vị Đại Đế cảnh giao chiến, hắn đột nhiên đánh lén sẽ vô cùng trí mạng.

Ngay lúc Phong Đồ Vương sắp đắc thủ, một thành huyết kiếm ngăn lại công kích của hắn, sau đó một đạo thân ảnh áo trắng đã đứng tại phía trước hắn.

"Ồ?"

Gặp Diệp Thu ra tay, Phong Đồ Vương khẽ giật mình.

Từ chỗ nào xuất hiện một vị Đại Đế cảnh trẻ tuổi như vậy? Ta vì sao chưa bao giờ thấy qua hắn?

"Ngươi là người phương nào mà dám cản đường, làm hỏng chuyện tốt của của lão phu?" Phong Đồ Vương tức giận, chất vấn.

Cũng khó trách được hắn không biết Diệp Thu, bởi vì hắn ở trong vạn dặm uyên bế quan mấy trăm năm không hỏi chuyện hồng trần, mặc dù thỉnh thoảng hắn có đi ra đồ sát một phen nhằm hấp thu một chút tinh huyết, nhưng này đó bát hoang còn chưa dung hợp nên hắn không hề nhận biết Diệp Thu.

Bây giờ trông thấy Đại Hoang sau khi dung hợp vậy mà lại xuất hiện nhiều vị Đại Đế cảnh trẻ tuổi như vậy, Phong Đồ Vương cũng là hết sức kinh ngạc.

Nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, chứ hắn căn bản không để Diệp Thu vào mắt.

Dù sao Phong Đồ Vương cũng là lão quái vật đã tu luyện mấy ngàn năm, hắn sao có khả năng e ngại một vị hậu bối trẻ tuổi được?

Bình Luận (0)
Comment