Đối mặt lời chất vấn của Phong Đồ Vương, Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Ta là một người tới đòi mạng ngươi."
Lời này vừa nói ra, Phong Đồ Vương lập tức chấn kinh.
Diệp Thu mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia sát ý không dễ dàng bị phát giác. Ban đầu hắn căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện nhà của người khác, nhưng nếu Phong Đồ Vương đã ra tay với Liên Phong thì hắn cũng không cần thiết phải lưu thủ.
"He he he. . . Ngươi cứ yên tâm, chẳng mấy ngươi chốc sẽ minh bạch." Diệp Thu nhìn thoáng qua chiến đấu rồi lại nói một câu. "Thời gian của ta có hạn, cho nên ta sẽ thử một chút ta có thể dùng một kiếm giết ngươi hay không? Nếu như không thể thì hôm nay ta liền tha cho ngươi một mạng."
Diệp Thu vừa dứt lời, trong chốc lát một thanh huyết kiếm liền bay lên, bầu trời lập tức bị nhuộm thành một mảnh huyết hồng.
Thanh huyết kiếm này vừa ra, Phong Đồ Vương trong nháy mắt liền biến sắc, hắn cũng đã minh bạch nam nhân trước mắt hắn không hề đơn giản như hắn tưởng tượng.
"Chết tiệt, tiểu tử này đến cùng là ai, tại sao lão phu chưa từng nghe nói qua hắn?"
Phong Đồ Vương có chút luống cuống, bởi vì lúc này phía sau hắn đang có hơn vạn tên đệ tử của Thiên Thần điện truy sát hắn, trước chắn sau đuổi để cho hắn nhất thời lâm vào thế lưỡng nan.
Tại thời điểm Diệp Thu ngăn lại Phong Đồ Vương, Tuyệt Vân đạo nhân của Thiên Thần điện lập tức vui mừng, ông ta cũng không nghĩ tới Diệp Thu sẽ ra tay trợ giúp mình.
Tuyệt Vân đạo nhân nói lời cảm tạ: "Đa tạ Diệp Đại Đế đã xuất thủ tương trợ. Nếu hôm nay ta có thể chính tay trảm chết tên đồ tể này thì Thiên Thần điện chúng ta nhất định vô cùng cảm kích ngài."
"Sau này có việc gì cần giúp đỡ thì Diệp Đại Đế cứ việc phân phó, chỉ cần Tuyệt Vân ta có thể làm được, thì ta tuyệt đối không chối từ."
Tuyệt Vân đạo nhân nói ra những lời từ tận đáy lòng, ánh mắt ông ta vô cùng kiên định.
Bởi vì diệt trừ tên ma đầu Phong Đồ Vương này mà không biết rõ Thiên Thần điện đã chết trận bao nhiêu vị trưởng lão, đệ tử.
Lúc này đám người của Thiên Thần điện đã sớm điên rồi, chỉ cần có thể diệt trừ Phong Đồ Vương thì muốn bọn hắn làm cái gì bọn hắn cũng nguyện ý.
Thấy tình cảnh này Phong Đồ Vương cũng hoảng hồn, vẻ mặt chấn động. Sau một chút trầm tư, hắn lại mở miệng chất vấn: "Ngươi muốn giúp bọn hắn ra mặt sao?"
Diệp Thu chỉ cười không nói, Phong Đồ Vương tiếp tục nói ra: "Ta cùng ngươi không thù không oán, chuyện này là ân oán giữa ta cùng Thiên Thần điện, các hạ cùng bọn hắn không thân cũng chẳng quen, cho nên ngươi rất không đáng vì đám rác rưởi này mà lựa chọn đối địch với ta."
Phong Đồ Vương vừa nói vừa tìm cơ hội. Hắn là một người thông minh, chớ nhìn thấy trên mặt hắn có vẻ kinh sợ, nhưng trên thực tế nếu Diệp Thu lộ ra một điểm sơ hở thì hắn tuyệt đối sẽ dẫn đầu xuất thủ.
Diệp Thu liếc mắt một cái liền thấy ngay điểm tâm tư nhỏ này của Phong Đồ Vương, hắn ta muốn chuyển chủ đề dẫn tới sự chú ý của Diệp Thu.
Diệp Thu chỉ là cười lạnh một tiếng, thu lại Tru Tiên Kiếm, trên bầu trời càng phát ra huyết sắc nồng hậu dày đặc, sát khí dần dần ngưng tụ.
"Đồ tể, ngươi đã phát rồ, nghiệp chướng nặng nề, người người đều muốn tru diệt ngươi."
"Tu sĩ chúng ta phàm là có nhân tính thì sẽ không để cho ngươi còn sống ở thế gian giết hại sinh linh vô tội."
"Hôm nay coi như Thiên Thần điện chúng ta liều chết thì cũng muốn diệt trừ tên ma đầu ngươi."
Từng tiếng gầm thét bi phẫn từ trong đội ngũ của Thiên Thần điện truyền đến. Những thiếu niên anh tài này đều đã đánh đến đỏ mắt.
Đây là một trận huyết chiến phi thường tàn khốc, bọn hắn đã tổn thất rất nhiều trưởng bối, thân huynh đệ, vậy bọn hắn chỗ nào còn nhớ được cái gì. Dù cho đối phương là Đại Đế thì bọn hắn cũng dám đánh.
Sự bi phẫn này không ngừng ảnh hưởng Diệp Thu, để cho hắn lại nhớ tới tràng diện trước đây Bổ Thiên giáo vây quét Thiên Mộng.
"Ha ha ha ha, buồn cười, chỉ bằng các ngươi mà cũng xứng đánh với ta sao?" Phong Đồ Vương không sợ chút nào mà cười to một tiếng, cực kỳ cuồng vọng nói ra.
Diệp Thu cũng cười lạnh nói: "Ha ha ha, vậy nếu như lại thêm ta thì sao nào?"
"Cái gì? Ngươi thật sự muốn đối địch với ta ư?" Nhìn xem bầu trời đỏ như máu, Phong Đồ Vương sắc mặt mười phần ngưng trọng, hỏi.
Hắn có thể cảm giác được một kiếm kia của Diệp Thu ẩn chứa vô tận lực lượng, để cho hắn có cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng.
Chưa từ bỏ ý định nên Phong Đồ Vương tiếp tục nói ra: "Ngươi là người thông minh thì hẳn là biết rõ, hiện tại ván cờ này ngươi không nên vì một chút sâu kiến vô tri mà lựa chọn cùng ta sống chết, như vậy sẽ chỉ làm cho đám người kia ngư ông đắc lợi. Ngươi cần phải suy nghĩ cho rõ ràng."
Hắn lại lần nữa nhắc nhở, nhưng sự kiên nhẫn của Diệp Thu đã dần dần bị hao mòn.
Chỉ nghe Diệp Thu nhàn nhạt nói ra: "Đây coi như là di ngôn của ngươi trước lúc lâm chung sao?"
Nói xong Tru Tiên Kiếm trong tay hắn lập tức bộc phát ra một cỗ lệ khí kinh thiên. Ngay sau đó trên bầu trời treo lên thật cao một vầng huyết nguyệt.
"A. . . Đây là kiếm quyết gì?"
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây cũng kinh ngạc.
Mà Phong Đồ Vương thì càng là sắc mặt khó coi, hoàn toàn trắng bệch.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được Diệp Thu rất cường đại, nhưng lại không biết rõ cực hạn của Diệp Thu ở đâu.
Giờ phút này, nội tâm của Phong Đồ Vương đã sớm không còn cuồng vọng, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Tại bên trong huyết vụ, chỉ thấy một đạo thân ảnh áo trắng từng bước một đi tới. Hắn giống một vị ma thần từ chỗ sâu của Địa Ngục Giới đi ra, mang cho người ta nỗi sợ hãi cực độ.