Nhìn xem bọn hắn không nhúc nhích, một vị lão giả tiên phong đạo cốt nói ra:
"Không hổ là nhân gian chí cường, loại quyết đấu đẳng cấp này chỉ cần có nửa điểm sơ hở chính là nguy hiểm trí mạng."
"Phù. . . Bọn hắn quyết đấu để cho lão phu cũng hồi hộp theo."
Nghe ông ta như thế nói như vậy, đám người cũng bắt đầu trở nên khẩn trương lên.
Ngay từ đầu bọn hắn còn rất hiếu kì vì sao Diệp Thu và Tử Điện Thôn Vân thú giằng co lâu như vậy mà còn chưa chịu đánh. Bây giờ nghe kia lão giả kia nói vậy thì bọn hắn lập tức liền minh bạch, thì ra bọn hắn đang thăm dò lẫn nhau, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Bởi vậy mới nói cả hai đều là cường giả số một số hai nhân gian, vậy bọn hắn làm sao có thể tuỳ tiện bị người ta xem thấu.
"Phù, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Xem ra chúng ta còn có rất nhiều đồ vật cần phải học tập a." Một tên Đại Đế cảnh cảm khái nói ra.
Nếu như là hắn thì tuyệt đối sẽ không có sự kiên nhẫn như vậy, hắn một là đánh hai là trực tiếp rời đi.
Bây giờ hắn đã kiến thức được cường giả chân chính quyết đấu là như vậy, hắn tựa như nhìn thấy thế giới mới.
Cao thủ so chiêu coi trọng nhất chính là khí thế. Ai vàng vững vàng hơn thì thắng, ai lộ ra sơ hở trước thì liền thua.
Nghe được bọn hắn phân tích đạo lý rõ ràng, Liên Phong cũng là âm thầm gật đầu.
"Thì ra là vậy. . ."
Nàng cũng đã bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi nàng dường như nhìn thấy Diệp Thu run chân một cái và cho là hắn sợ, nhưng thật ra là nàng hiểu lầm hắn.
Lúc này Diệp Thu đang treo lên mười hai phần tinh thần, hắn căn bản không rảnh bận tâm nghị luận phía dưới, cho nên hắn cũng không biết rõ bọn hắn đang nghị luận cái gì.
Diệp Thu hiện tại chỉ cảm thấy tê cả da đầu, vì cho tới bây giờ hắn còn không có hiểu rõ một điểm nội tình của Tử Điện Thôn Vân thú.
Diệp Thu chỉ biết rõ Tử Điện Thôn Vân thú là chí cường giả hệ lôi điện không gian, có thực lực cực mạnh, đã giằng co lâu như vậy mà khí tức của nó lại còn có thể bình ổn như thế. Điều này đã nói rõ Tử Điện Thôn Vân thú có tâm cảnh vô cùng cường đại.
Lần đầu gặp được đối thủ đáng sợ như vậy, Diệp Thu cũng không dám có nửa điểm chủ quan, chậm rãi lấy ra Tru Tiên kiếm.
Ngay sau khi Diệp Thu lấy ra Tru Tiên kiếm, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức giật nảy mình, chân sau của nó run lên một cái, chỉ là do thân sau của nó ẩn trong mây mù cho nên không có bị ai phát giác.
"Xong ta rồi, hắn đã muốn xuất kiếm."
"Làm sao bây giờ, ta phải làm sao bây giờ? Ta vậy mà không dọa được hắn!"
Giờ khắc này, Tử Điện Thôn Vân thú đang rất luống cuống, nó liếc mắt một cái liền nhận ra thanh kiếm trong tay Diệp Thu, đó là một cái vô thượng tiên bảo.
Tuy rằng trên người Tử Điện Thôn Vân thú có một tầng lân phiến khôi giáp cực dày, nhưng cũng sẽ gánh không được loại Tiên kiếm sắc bén này.
Tử Điện Thôn Vân thú cũng đã bắt đầu gấp gáp, mắt không chớp một cái mà nhìn xem Diệp Thu.
Tuy rằng mặt ngoài Tử Điện Thôn Vân thú vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có chút coi thường, nhưng nội tâm nó đã sớm hoảng sợ một trận, bất cứ lúc nào cũng muốn bỏ chạy.
Gặp Tử Điện Thôn Vân thú mang ánh mắt coi thường, Diệp Thu cũng là trong lòng run lên.
Chẳng lẽ gia hỏa này ngay cả Tiên kiếm cũng uy hiếp không được sao? Quả nhiên là rất đáng sợ!
Nhận thấy Tử Điện Thôn Vân thú không hề lộ ra nửa điểm sơ hở, Diệp Thu cũng không dám tùy tiện xuất thủ.
Bầu không khí lại lần nữa giằng co xuống, song phương cách không nhìn nhau thêm hồi lâu, ai cũng không động thủ trước.
Giờ này khắc này trong lòng bọn hắn đang có ý tưởng giống nhau, đó là...
Địch không động thì ta cũng không động!
Bởi vì bọn hắn đều không hiểu rõ thực lực của nhau, cho nên ai xuất thủ trước thì rất dễ dàng dẫn đầu lộ ra sơ hở.
Gặp bọn hắn lại lần nữa giằng co, trong lòng mọi người lập tức chấn kinh.
"Hai gia hỏa này cũng quá bảo trì bình thản đi."
"Không hổ là tuyệt đỉnh cao thủ. Nếu như là ta thì chỉ sợ đã sớm đứng ngồi không yên rồi."
Đám người bội phục một trận, loại chiến đấu cấp bậc này xác thực rất cần phải chú ý cẩn thận.
Bốn phương thiên địa trở nên vô cùng yên tĩnh im ắng, nghe được cả tiếng hít thở, có thể thấy được bầu không khí đang mười phần căng thẳng.
Ngưng tụ trong thiên địa là hai cỗ khí thế kinh khủng, song phương cách không đối mặt, tiếp tục thăm dò lẫn nhau.
Sau khi giằng co hồi lâu, đột nhiên. . .
Ầm!!!
Chỉ nghe tại chỗ sâu hư không truyền đến một tiếng nổ thật lớn, phá vỡ sự bình tĩnh ở nơi này.
Diệp Thu cùng Tử Điện Thôn Vân thú đồng thời nội tâm giật mình, thân thể chấn động một cái.
"Hắn động."
"Nó động."
Song phương đồng thời trông thấy đối phương có sự rung động vi diệu, coi là thời điểm ra tay tốt nhất.
Nguyên bản đang lẫn nhau thăm dò, tại phía dưới một tiếng nổ vang, cả hai trong nháy mắt liền xuất thủ nhằm chiếm trước tiên cơ.
Ngay cả đó thiên địa lập tức rung chuyển, lóe ra tử sắc lôi điện phong bạo cuồn cuộn đánh tới.
Lợi kiếm cũng đã vạch phá bầu trời hắc ám, chém cho long trời lở đất.
"A. . . Bọn hắn vừa xuất thủ thì liền thi triển đại chiêu sao?"
Đại chiến vừa bắt đầu mà đã va chạm kịch liệt như vậy, trực tiếp làm cho tất cả mọi người ở đây kinh hồn táng đảm.