Thế cục chuyển biến để cho tất cả mọi người ở đây đều mơ hồ.
"Chuyện này. . ."
Bọn hắn nhìn thấy từ chỗ sâu hư không có một con cự thú giống như là ảo ảnh lướt qua, vụt một cái nó đã nhảy vọt không còn hình bóng, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.
Đây mà là hung thú sao?
Bọn hắn nhất thời có chút không biết làm sao, suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không thông đến cùng đã có chuyện gì xảy ra.
"Ai có thể giải thích cho ta đây là chuyện được không?" Một tên tráng hán cao lớn Đại Đế cảnh mang vẻ mặt man, hỏi.
"Không biết." Đám người lắc đầu và cũng manh mặt mê man.
Sau một đợt giằng co suốt nửa ngày thì vốn nên có một trận quyết đấu đặc sắc, làm sao đột nhiên họa phong liền thay đổi?
Lúc này trong hư không đang có hai đạo thân ảnh một trước một sau truy đuổi nhau, bay tán loạn chợt tới chợt lui khắp một mảnh lĩnh vực không gian. Tất cả mọi người thấy vậy mà vô cùng chấn kinh.
Đừng nói bọn hắn chấn kinh, mà ngay cả Tử Điện Thôn Vân Thú cũng cực kỳ chấn kinh. Nó không thể nghĩ ra vì sao Diệp Thu lại có thể tại bên trong không gian lĩnh vực của nó tới lui tự nhiên, giống như không bị áp chế vậy.
Giờ khắc này nội tâm của Tử Điện Thôn Vân Thú đã triệt để hỏng mất mà mắng to: "Bà già ngươi, ngươi đuổi theo ta làm gì, lão tử cũng không đắc tội ngươi a."
Ở dĩ vãng Tử Điện Thôn Vân Thú cũng đụng qua không ít đối thủ cường đại, một khi nó đánh không lại thì sẽ lựa chọn đào tẩu.
Mà tại bên trong mảnh lĩnh vực không gian của Tử Điện Thôn Vân Thú, không có khả năng có người có thể đuổi kịp nó, cho nên nó tại những năm gần đây đều bình an vô sự, cho đến khi nó gặp phải một kẻ lưu manh không nói đạo lý như Diệp Thu.
Tử Điện Thôn Vân Thú cho rằng lôi pháp mà nó lấy làm kiêu ngạo nhất lại trở thành pin dự phòng của Diệp Thu. Ngay cả lĩnh vực không gian đáng giá khoe khoang nhất của nó đều như xem không có gì đối với Diệp Thu.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là tốc độ của Diệp Thu quá nhanh, vèo một cái hắn liền đuổi sát phía sau cái mông của Tử Điện Thôn Vân Thú.
Nếu không phải Tử Điện Thôn Vân Thú có bí pháp không gian có thể tới xuyên toa thì đã sớm bị Diệp Thu chọc kiếm vào mông rồi.
Lưu manh, đây tuyệt đối là kẻ lưu manh, hắn không hề nói đạo lý a!
"Khặc khặc khặc. . ." Nghe thấy Tử Điện Thôn Vân Thú vô năng cuồng nộ, Diệp Thu cười lên quái dị, nói: "Không phải vừa rồi ngươi rất cuồng sao? Tại sao bây giờ lại sợ rồi?"
Khi nghĩ tới lúc nãy Tử Điện Thôn Vân thú cố làm ra vẻ, suýt chút nữa hù doạ được mình, Diệp Thu lập tức giận không có chỗ phát tiết.
Gia hỏa này bản sự khác thì không có, nhưng bản sự dọa người ngược lại là rất lợi hại, vừa rồi Diệp Thu chỉ kém một chút liền bị nó hù dọa.
Nghe vậy Tử Điện Thôn Vân Thú lập tức khóc không ra nước mắt, nói:
"Ngươi cho rằng ta muốn sao? Ta cũng không sống quá dễ dàng a."
"Qua nhiều năm như vậy ta đã bị một đợt lại một đợt người tới đánh chủ ý lên trường sinh dược của ta. Nếu như ta không cải biến hình dáng một phen thì làm sao có thể hù dọa những người có tâm lang sói kia được."
"Ta suốt mấy ngàn năm qua đều không có một ngày ngủ ngon, mỗi ngày đều phải nghĩ cách làm thế nào đối phó với đám người các ngươi."
"Ta tuổi còn trẻ mà sợi râu đều đã trắng bệch. Ta không gây chuyện cũng không trang bức với ai, ta chỉ trốn ở trong nơi hắc ám hẻo lánh nho nhỏ này để sống được tốt hơn. Ta nào có lỗi gì chứ?"
Nói đến đây, trên mặt Tử Điện Thôn Vân Thú chảy ra một giọt nước mũi và hai giọt nước mắt.
Nó thật sự không có cách nào khác, nó trang bức cũng chết mà không trang bức cũng chết, vậy nó phải sống thế nào?
Ta chỉ muốn còn sống để đắc đạo thành tiên a! Ta có lỗi gì chứ?
Không thể nghi ngờ những lời này của Tử Điện Thôn Vân Thú đã đánh sâu vào nội tâm Diệp Thu.
Bên trong chúng sinh có rất nhiều vị đều muốn sống bình thường, cho dù là để kéo dài hơi tàn thì cũng không muốn chủ động đi gây chuyện.
Nhưng mà thế đạo cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé này lại không cho phép như vậy. Trên tiên lộ nào có đạo lý không tranh cơ duyên tài nguyên, vì ngươi không tranh thì người khác cũng sẽ tranh.
Tiên Lộ Tranh Phong vốn là mười phần tàn khốc, đi nhầm một bước chính là vực sâu vạn trượng.
Khi đại loạn tiến đến, ngươi sẽ phát hiện ra có thời điểm không phải ngươi nói không tranh quyền thế thì ngươi liền có thể không tranh để bình yên sống qua ngày, bởi thế đạo này không cho phép.
Đây cũng là điều để cho rất nhiều chúng sinh vô cùng bất đắc dĩ. Bao nhiêu sinh linh vô tội cũng vì vậy mà mất mạng.
Tử Điện Thôn Vân Thú là Tiên Thú có huyết mạch thuần khiết, bản thân nó chính là một cái chí bảo. Vả lại trong tay nó còn có một gốc thượng phẩm trường sinh dược.
Có thể nói đây cũng là lỗi của Tử Điện Thôn Vân Thú. Thế nhân có câu: thất phu vô tội, nhưng mang ngọc có tội.
Có người muốn lấy đi trường sinh dược của nó, có người lại muốn uống máu của nó để rèn đúc vô thượng tiên thể.
Do vậy chỉ cần Tử Điện Thôn Vân Thú còn sống thì nó liền vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi một kiếp này. Trừ khi nó đầy đủ cường đại, cường đại đến mức đủ để nó có thể chúa tể vận mệnh của nó.
Diệp Thu dần dần cảm thông cho Tử Điện Thôn Vân Thú, bởi vì số mệnh của nó quả thật quá khổ đi.