Từ khi xuất sinh, vì bảo vệ tính mệnh của Tử Điện Thôn Vân thú mà cha nó tại thời kỳ Loạn Cổ nghịch loạn đã đem nó phong ấn bên trong tiên cung.
Tử Điện Thôn Vân thú thật vất vả mới giải trừ được phong ấn, nhưng khi thực lực của nó đầy đủ cường đại thì nó lại đột nhiên phát hiện, xung quanh nó đang có rất nhiều kẻ muốn lấy đi tính mạng của nó.
Ngay cả một gốc trường sinh dược mà Tử Điện Thôn Vân thú thật vất vả mới phát hiện được cũng muốn bị người đoạt. Nó vốn dự định yên lặng thủ hộ cho đến khi gốc trường sinh dược này thành thục thì sẽ nuốt vào để tăng cường thực lực.
Nhưng Tử Điện Thôn Vân thú lại không nghĩ tới tiên cung đột nhiên hiện thế, gốc trường sinh dược Hoàng Trung Lý của nó chỉ vừa thành thục, thả ra tiên khí thì ngay lập tức liền hấp dẫn tới một đám cường địch.
Lúc này Tử Điện Thôn Vân thú càng nghĩ càng ủy khuất, khó chịu muốn khóc. Vì cái gì mà chuyện xui xẻo nó luôn có thể gặp được?
Trước kia khi gặp phải cường địch, Tử Điện Thôn Vân thú còn có thể đối phó một phen, nhưng bây giờ gặp phải một kẻ lưu manh như Diệp Thu thì nó đã triệt để không có biện pháp.
Lão thiên gia ơi, ngài muốn dứt khoát giết chết ta phải không?
Nhìn xem đạo cự ảnh phía trước phi tốc chạy trốn, trên mặt còn tràn chảy thò lò một giọt nước mũi và hai dòng nước mắt, liên tục kể ra cố sự khổ cực của mình.
Diệp Thu nghe vậy mà nở nụ cười không tử tế .
"Há há há há, thật xin lỗi, ta không phải cố ý, chỉ là nhất thời nhịn cười không được mà thôi."
"Đối với cố sự bi thảm mà ngươi đã trải qua ta chỉ có thể biểu thị thật có lỗi, rất thông cảm. Há há há há. . ."
Ta thật sự xin lỗi ngươi a, không phải Diệp Thu ta cười trên nỗi đau của người khác, mà chủ yếu là do ta nhịn cười không được!
Cái gia hỏa này quá thảm đi!
Người bình thường nghe thấy cố sự này thì quả thật sẽ rất đau lòng cho con Tử Điện Thôn Vân thú xui xẻo này.
"Há há há há. . ." Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thu lại làm thêm một trận cười lớn rất không tử tế.
Thấy vậy sắc mặt Tử Điện Thôn Vân thú liền trở nên tối đen, nổi cơn tam bành.
Bà mẹ nó, ta kể chuyện buồn mà sao ngươi lại cười?
Ngươi có còn tính người hay không?
Tuy vậy màn truy đuổi kịch liệt vẫn còn đang triển khai. Tử Điện Thôn Vân thú điên cuồng chạy trốn như không muốn mạng, một đường phát tán tử sắc lôi điện.
Nhưng mặc kệ Tử Điện Thôn Vân thú chạy như thế nào, Diệp Thu từ đầu đến cuối vẫn không nhanh không chậm theo sát phía sau nó.
Tử Điện Thôn Vân thú chạy gần một ngày trời mà đều không thể bỏ rơi được Diệp Thu.
"Hộc hộc hộc hộc. . ."
Tử Điện Thôn Vân thú cố gắng giãy dụa qua đi, nó dừng lại ngồi liệt trên mặt đất há mồm thở dốc.
"Hủy diệt ta đi, ta mệt mỏi rồi." Tử Điện Thôn Vân thú trực tiếp từ bỏ chống cự, hô to.
Chủ yếu là do nó không còn ý muốn phản kháng nữa, bởi vì tên lưu manh này quá đáng sợ, nó đánh không lại mà chạy cũng không lại hắn.
So với việc bị tên lưu manh này dằn vặt đến chết thì còn không bằng thuận theo tự nhiên mà chết, như vậy Tử Điện Thôn Vân thú còn có thể chết dễ chịu hơn một chút.
"Chạy đi chứ. Sao ngươi không chạy tiếp?" Gặp Tử Điện Thôn Vân thú dừng lại nghỉ ngơi, Diệp Thu cũng không xuất thủ mà trêu chọc.
Không biết rõ vì sao hắn lại cảm thấy con vật xui xẻo này rất thú vị, hắn có chút cân nhắc thu nó làm tiểu đệ. Trong lúc rảnh rỗi hắn có thể bảo nó nạp điện cho mình, còn không có chuyện gì thì hắn có thể mang nó ra ngoài đi dạo một chút, sinh hoạt khẳng định là rất thú vị.
Đối mặt Diệp Thu trêu chọc, Tử Điện Thôn Vân thú ủy khuất muốn khóc.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì lão tử? Ngươi hãy cho ta một kiếm thống khoái đi. Lão tử cũng không đắc tội với ngươi, nói như thế nào ta cũng là huyết thống Thần thú, ngươi cho ta chết thật tiêu sái có được không?"
Tử Điện Thôn Vân thú nhớ lại năm xưa tổ tiên của nó uy phong bực nào, là một trong mấy vị Đại Chúa Tể vang danh khắp cửu thiên thập địa, là mãnh thú có thể quét ngang vạn cổ. Nhưng ai có thể nghĩ tới đến thế hệ của nó vậy mà biến thành cái dạng này.
Chuyện này nếu như bị chư vị tổ tiên của Tử Điện Thôn Vân thú biết được, vậy đoán chừng bọn hắn đều không còn mặt mũi nhìn người vì quá mất mặt đi, bởi vì hậu đại tử tôn của bọn hắn vậy mà xuất hiện một kẻ như vậy.
Tử Điện Thôn Vân thú đường đường là huyết mạch Thần thú danh chấn cổ kim, tôn quý uy vũ như thế, vậy mà lại dựa vào việc trốn chui trốn lủi ở hắc ám thâm uyên để kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy.
Vả lại nó còn vì sinh tồn mà chuyên môn dùng một thân tu vi để cải tạo hình dáng nhằm đe dọa đối thủ.
Nhìn thấy Tử Điện Thôn Vân thú biểu lộ tuyệt nhiên như thế, Diệp Thu cười cười, khôi phục vẻ mặt bình thường.
Chỉ gặp hắn nghiêm túc suy tư một phen, cúi đầu trầm mặc không nói.
"Gia hỏa này là một tên dở hơi, tuy rằng nó có một thân tu vi cao cường nhưng chỉ dùng để tạo hình, còn sức chiến đấu chỉ nga ngửa Đại Đế cảnh đỉnh phong."
Liên quan tới điểm này Diệp Thu tuyệt đối không hoài nghi, vì vừa rồi cùng Tử Điện Thôn Vân thú giao thủ hắn đã biết rõ thực hư của nó.
Gia hỏa này không phải là không mạnh, mà là quá mạnh, nhưng nó lại không có kinh nghiệm chiến đấu, căn bản không biết rõ làm thế nào vận dụng lực lượng vô tận trong cơ thể mình. Nó chỉ biết cách cố làm ra vẻ đáng sợ để đe dọa đối thủ.
Chuyện này có chút lệch pha, bởi vì tạo hình uy vũ bá khí của Tử Điện Thôn Vân thú cũng không phải chỉ có thể đe dọa đối thủ, nếu như nó biết cách vận dụng thích hợp thì sức chiến đấu của nó đủ để địch nổi bất luận một vị Chân Tiên cảnh nào.
Điểm này cũng không khoa trương, loại chuyện này tựa như là một người có được một quả bom mà lại không biết cách sử dụng, chỉ biết giơ lên quả bom để hù dọa đối thủ.
Ý tứ không sai biệt lắm, vì dù sao vừa rồi Diệp Thu quả thật có chút bị hù dọa.
Nhưng Tử Điện Thôn Vân thú làm như vậy cũng tồn tại thiếu hụt rất lớn, vì một khi nó doạ không được đối thủ thì sẽ xuất hiện tình huống ngược sát.