Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 735 - Chương 735 - Lật Mặt

Chương 735 - Lật Mặt
Chương 735 - Lật Mặt

Diệp Thu nghiêm túc nói:

"Ừm, sau khi nghe ngươi kể về cố sự bi thảm mà ngươi đã trải qua, ta biểu thị rất thông cảm cho ngươi."

"Nhưng ngươi hẳn là biết rõ, hôm nay coi như ta không làm khó dễ ngươi thì sau này ngươi vẫn sẽ gặp phải những người khác làm khó dễ ngươi. Mà bọn hắn không có khả năng dễ nói chuyện như ta."

Nghe đến đó, Tử Điện Thôn Vân thú liền trầm mặc xuống, có chút buồn bực. Bởi vì Diệp Thu không có nói sai, đúng là có đạo lý như thế.

Tử Điện Thôn Vân thú cũng không biết rõ nó đã gặp phải bao nhiêu kẻ ác tâm đối với nó, cho nên tâm của nó đã sớm chết lặng.

"Ta có thể làm sao bây giờ? Ta đã trốn tới chỗ này mà vẫn còn bị các ngươi phát hiện. Ta cũng rất tuyệt vọng a." Tử Điện Thôn Vân thú biểu thị vẻ mệt mỏi tuyệt vọng, nói.

Diệp Thu cười nói: "Thật ra ta có một cái biện pháp tốt có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề này."

Lời này vừa nói ra, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức hai mắt tỏa sáng, nó phảng phất như thấy được cứu tinh.

Biểu lộ ủy khuất trên mặt Tử Điện Thôn Vân thú lập tức biến đổi, nó nhếch miệng cười hề hề, nói: "Lần đầu tiên trông thấy ngươi ta đã cảm thấy ngươi rất có Thiên Nhân chi tư, kinh diễm tuyệt luân. Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi a."

Nói tới chỗ này, Tử Điện Thôn Vân thú cười toét miệng hỏi: "Ngươi nói một chút xem tình huống này của ta nên giải quyết như thế nào?"

Diệp Thu gặp Tử Điện Thôn Vân thú đã mắc câu mà trong lòng cười tà ác một tiếng, dần dần làm càn.

Khặc khặc khặc. . .

"Đơn giản thôi, về sau ngươi đi theo ta làm tiểu đệ của ta, vậy đại ca đây bảo kê ngươi."

Nghe vậy Tử Điện Thôn Vân thú liền tức giận đến thở hổn hển, mắng: "Bà mẹ nó, ngươi muốn nhục nhã ta sao? Lão tử dù sao cũng đường đường là Thần thú di chủng, có huyết thống tôn quý, tại thời Loạn Cổ mới bắt đầu chúng ta cũng có thể Chúa Tể một phương thiên địa, ngươi vậy mà dám bảo ta làm tiểu đệ của ngươi ư?"

"Nếu ta làm tiểu đệ của ngươi thì khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của ta liền mất hết. Vậy ta làm sao còn mặt mũi đi gặp tổ tông? Sau này xuống suối vàng ta làm sao cùng lão cha của ta giải thích?"

"Ngươi đây là đang đánh mặt ta a. Chuyện này không có khả năng. Ta đời này không thể làm ra loại chuyện vi phạm nguyện vọng của tổ tông này được."

Tử Điện Thôn Vân thú quả quyết bác bỏ, nếu phải làm tiểu đệ cho người ta thì nó còn không bằng đi chết.

Nhìn xem Tử Điện Thôn Vân thú kiên định như thế, Diệp Thu âm thầm run lên. Hắn không nghĩ tới con hàng nhát cáy này mà còn có một mặt cứng rắn như vậy.

Ừn, là do ta cân nhắc không chu toàn khi đã xem thường nó!

Diệp Thu đang muốn đổi giọng thì Tử Điện Thôn Vân thú đột nhiên lại nhếch miệng cười hề hề nói ra: "Nhưng ngươi cứ nói đi, điều kiện là cái gì? Chẳng lẽ ta làm tiểu đệ của ngươi mà cũng không thể có được một cái chỗ tốt gì sao?"

Diệp Thu: "? ? ?"

Không phải ngươi nói ngươi sẽ không làm ra loại chuyện vi phạm nguyện vọng của tổ tông nhà ngươi sao?

Diệp Thu lập tức mơ hồ, hắn không hiểu tại sao gia hỏa này lại có thể trở mặt nhanh như vậy. Hắn nhất thời có chút ngây người tại chỗ.

Vừa rồi Tử Điện Thôn Vân thú biểu lộ bộ mặt quyết tuyệt kia để cho Diệp Thu thật sự tưởng rằng mình đã quá đường đột, đã chạm đến ranh giới cuối cùng của nó. Nhưng ai ngờ nó lại là một kẻ không có điểm mấu chốt như thế.

Tử Điện Thôn Vân thú cười tít mắt, nói: "A hi hi, ta cũng không có biện pháp khác a, vì ta hiện tại ngay cả việc sinh tồn cũng đều là vấn đề lớn, vậy ta còn quản mẹ gì đến nguyện vọng của tổ tông nữa chứ."

"Nếu như điều kiện của ngươi tốt thì cũng không phải là không thể được. Ta có thể ta cắn răng một cái mà vi phạm nguyện vọng của tổ tông a."

Thật ra ở trong lòng Tử Điện Thôn Vân thú, ranh giới cuối cùng của nó chính là phải sống sót.

"Ha ha ha ha. . ."

Diệp Thu đã bị chọc cho phát cười.

Gia hỏa này thật đúng là một tên dở hơi, không có điểm mấu chốt, nhưng Diệp Thu ta rất ưa thích nó!

Diệp Thu ổn định lại rồi nói ra: "Ừm, điều kiện của ta rất đơn giản, ta có thể trợ giúp ngươi lấy lại vinh quang của tổ tiên."

Lời này vừa nói ra, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức hai mắt sáng lên, nội tâm nó trong nháy mắt liền trở nên kích động.

"Thế nào? Ngươi suy nghĩ một chút đi." Diệp Thu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn xem Tử Điện Thôn Vân thú, hỏi.

Gia hỏa nhân tộc này thật sự có thể trợ giúp ta đăng đỉnh, lấy lại vinh quang của tổ tiên ta sao?

Gặp Tử Điện Thôn Vân thú do dự, Diệp Thu cười cười, lại nói: "Chỉ cần ngươi theo ta thì từ nay về sau ta cam đoan tuyệt đối sẽ không có người nào còn dám đánh chủ ý lên thân ngươi nữa."

"Đồng thời ta có thể trợ giúp ngươi hoàn thiện lôi pháp của ngươi, khiến cho sức chiến đấu của ngươi tăng lên, về sau coi như ngươi gặp phải cường giả có cùng tu vi với ngươi thì ngươi cũng có thể có lực đánh một trận."

"Như thế nào?"

Tử Điện Thôn Vân thú lại bắt đầu xoắn xuýt. Không thể không nói, điều kiện này, xác thực quá có sức hấp dẫn. Bởi vì hiện tại nó không thiếu lực lượng mà chỉ thiếu kỹ xảo và kinh nghiệm chiến đấu, cùng với bí quyết lôi pháp.

Lực chiến đấu của Tử Điện Thôn Vân thú hoàn toàn dựa vào trời sinh tự có thiên phú thần thông bảo thuật để chèo chống. Nó không có ai chỉ dạy mà tự nó lục lọi mấy ngàn năm, nhưng nó cũng không có học được bao nhiêu.

Bây giờ Tử Điện Thôn Vân thú đã là Thiên Nhân cảnh đỉnh phong, nửa bước Chân Tiên cảnh. Nếu như nó có thể nắm giữ một chút bảo thuật cường đại, vậy thực lực của nó xác thực có thể bạo tăng.

Bình Luận (0)
Comment