Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 741 - Chương 741 - Không Có Nam Nhân Sợ Vợ, Chỉ Có Nam Nhân Sợ Vợ Mình Đau!

Chương 741 - Không Có Nam Nhân Sợ Vợ, Chỉ Có Nam Nhân Sợ Vợ Mình Đau!
Chương 741 - Không Có Nam Nhân Sợ Vợ, Chỉ Có Nam Nhân Sợ Vợ Mình Đau!

Ầm!!!

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Tử Điện Thôn Vân thú đã bị Liên Phong đánh bay ra ngoài, hung hăng ngã xuống một tòa ngọn núi lớn.

Thân thể cao lớn của nó trong nháy mắt liền đem tòa núi lớn kia san thành bình địa, cuốn lên bụi bặm vạn trượng.

Liên Phong trải qua một phen phát tiết thì nội tâm nàng cuối cùng cũng bình phục lại.

"Hộc hộc hộc. . ."

Liên Phong thở phì phò vì nàng cũng mệt mỏi quá sức, khi nhìn lại nàng phát hiện Diệp Thu đang mang vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.

Liên Phong trong lòng xiết chặt, nàng đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi có phải đã biểu hiện quá bạo lực mà doạ hắn sợ rồi không?

Nhìn xem biểu lộ ngây ngẩn của Diệp Thu mà Liên Phong không khỏi nhớ tới lời nói của sư tỷ nàng.

Sư tỷ nàng nói rằng nữ nhân tại trước mặt nam nhân mình thích phải biểu hiện ôn nhu một chút, không thể biểu hiện quá mức bạo lực, coi như thật sự có thực lực thì cũng phải tỏ ra yếu đuối.

Chỉ có dạng này thì mới có khả năng để cho đối phương có ý muốn bảo hộ mình, có trợ giúp cho việc duy trì tình cảm.

Nghĩ tới đây, Liên Phong lập tức nội tâm xiết chặt, đột nhiên cảm thấy sư tỷ nói rất có đạo lý.

Không hổ là sư tỷ bị chết hơn mười đạo lữ, kinh nghiệm quá là phong phú!

Sau khi suy tư một hồi, Liên Phong nghiêm túc nói ra: "Yêu đương thật là phiền phức."

Tác phong làm việc của Liên Phong cùng tính cách của Liên Phong rất thẳng thắn, nếu có thể sử dụng phương thức đơn giản nhất để giải quyết vấn đề thì nàng tuyệt đối sẽ không vòng vo.

Liên Phong không hề ưa thích trang bức, cũng không ưa thích che giấu, nếu như là người nàng ưa thích thì nàng liền thẳng tính đối đãi, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Liên Phong một lần nữa trở lại bên người Diệp Thu, dùng ngữ khí mười phần lãnh đạm hỏi: "Ta vừa rồi rất bạo lực sao?"

Diệp Thu nghe xong lập tức giật mình.

Chuyện đó là có thể mất mạng a!

Nhưng hắn lại vội vàng lắc đầu, nói: "Làm sao lại thế, ngươi không có chút nào bạo lực."

"Ngươi nói thật đi." Liên Phong vừa nhìn liền biết rõ Diệp Thu đang lừa gạt nàng, rất không vui vẻ nói ra

Gặp nàng thật tình như thế, Diệp Thu cũng bị chọc cười, nói: "Nếu ngươi đã muốn nghe lời nói thật thì ta liền nói lời nói thật. Ừm, ngươi rất bạo lực, rất huyết tinh, nhưng mà ta thích."

Nhìn xem Diệp Thu cười nhạt như vậy, Liên Phong có thể nhìn ra hắn không có nói dối nàng.

Liên Phong lập tức vui mừng, không khỏi bắt đầu nghi ngờ sư tỷ nàng.

"Xem ra những gì sư tỷ nói cũng không phải tất cả đều đúng."

Kỳ thật Diệp Thu nói ưa thích Liên Phong dù nàng bạo lực là lời chân thực, không hề làm bộ.

Bởi vì Liên Phong huyết tinh bạo lực một cách mỹ lệ, tư thế hiên ngang, phong hoa tuyệt đại, vẻ đẹp kinh thế hãi tục.

Phong cách của nàng vẫn luôn là cao lãnh, ít lời mà lại rất tài giỏi.

Hơn nữa Liên Phong từ xưa tới nay không hề phàn nàn cái gì, nàng làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho Diệp Thu.

Liên Phong đơn giản chính là người vợ hậu phương trợ hoàn mỹ. Diệp Thu có được vị hiền thê này thì sao hắn có thể nào không thành công được?

Nghĩ tới đây Diệp Thu không khỏi mừng thầm.

Xem ra trước đây ta đưa tặng nàng gốc trường sinh dược kia cũng không lỗ, mà ta còn kiếm lợi lớn!

Diệp Thu quay đầu lại nhìn xem Tử Điện Thôn Vân thú đang giãy dụa chật vật đứng lên từ trong hố đất.

Khuôn mặt bá khí của nó lúc này đã mặt mũi bầm dập, vô cùng buồn cười.

"Ai da. . . Đau chết ta mất."

"Cái nữ nhân Thiên Sát cô tình này ra tay quá ác đi."

Tử Điện Thôn Vân thú than vãn, nó cũng không biết mình đã phạm phải sai lầm gì.

Vừa rồi rõ ràng ta đã biểu hiện rất tốt a, ta chính là học sinh ba tốt, vậy ta làm sao lại đột nhiên bị đánh?

Diệp Thu một bước đi tới bên cạnh Tử Điện Thôn Vân thú, nhìn xem bộ dáng chật vật của nó mà hắn cười ha hả nói.

"Ha ha ha ha, đáng đời, ai bảo cái miệng ngươi quá tiện."

Tử Điện Thôn Vân thú liền trợn trắng cả mắt, oán giận nói.

"Đại ca thật không có nghĩa khí, đã nói ta đi theo ngươi thì ngươi sẽ bảo hộ ta, vậy tại sao vừa đến thời khắc mấu chốt ngươi liền ẩn thân?"

Đối mặt lời chất vấn này Diệp Thu lập tức không vui, hắn nhìn thoáng qua Liên Phong đang lạnh mặt mà nói ra: "Đại ca nói gì với ngươi đều là lời nói thật, trên đời này ngoại trừ nàng ra thì không ai dám khi dễ ngươi hết, đại ca đều có thể giúp ngươi giết hắn nhưng là nàng thì không được."

Tử Điện Thôn Vân thú rất thông minh, trong nháy mắt liền nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Thu.

Nữ nhân này là đạo lữ của đại ca a!

Lần này nó rốt cục đã minh bạch vì sao vừa rồi Diệp Thu không dám xuất thủ cứu nó.

Tử Điện Thôn Vân thú lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua Liên Phong phía sau Diệp Thu, nó xem như đã bị nàng đánh ra bóng ma tâm lý mà lặng lẽ meo meo hỏi: "Đại ca, ngươi sợ vợ à?"

Tử Điện Thôn Vân thú vừa dứt lời thì chỉ thấy hai quyền trực tiếp hướng trên mặt nó chào hỏi.

"Ai da, ngươi lại đánh mặt ta. Ta không cho phép ngươi đánh vào khuôn mặt anh tuấn của ta, nếu không ta sẽ trở mặt."

Diệp Thu không vui nói ra: "Trên đời này không có nam nhân sợ vợ, chỉ có nam nhân sợ vợ bị đau."

"Chờ một ngày ngươi tìm ra một người mà ngươi chân chính ưa thích thì ngươi liền hiểu được tình cảnh của ta lúc này."

Nghe thấy Diệp Thu nói thật tình như thế, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức lên tinh thần.

Kỳ thật nó chưa được thể nghiệm qua loại cảm giác này nên nó vẫn rất hướng tới.

Tuy rằng miệng nó có chút đê tiện, nhưng nội tâm nó vẫn rất thuần tịnh thiện lương.

Bình Luận (0)
Comment