Diệp Thu một bước bay đến, thiên địa bỗng nhiên chấn động, thiên lôi cuồn cuộn ngưng tụ bên trên cửu thiên.
Giao Long ánh mắt ngưng trọng nhìn lên một vòng huyết nguyệt trên trời, nội tâm có chút kiêng kị.
Nó có thể cảm giác được nam nhân trước mắt nó rất mạnh. Loại cảm giác áp bách làm cho người ta hít thở không thông này nó đã vài vạn năm qua mới lần thứ hai cảm giác được.
Lần đầu tiên là do Tử Điện Thôn Vân thú mang đến, nhưng gia hỏa này thuộc về dạng thùng rỗng kêu to, chỉ cố làm ra vẻ mà thôi.
Cảm giác áp bách do Tử Điện Thôn Vân thú mang đến xác thực rất mạnh, chỉ là chiến lực của nó cũng không ra làm sao, vừa đánh liền lộ tẩy.
Trước đây Giao Long cũng đã bị khí tức kinh khủng của Tử Điện Thôn Vân thú dọa cho sợ hãi, nó còn cho rằng Tử Điện Thôn Vân thú là một kẻ hung ác, nhưng cuối cùng nó đã phát hiện Tử Điện Thôn Vân thú chỉ đang làm bộ làm tịch.
Giao Long nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, nó lại nhận thấy cảm giác áp bách quen thuộc kia.
Sau đó Giao Long bỗng nhiên lộ ra nụ cười quái dị: "Khặc khặc khặc, lại là một tên cố làm ra vẻ đây mà."
Gặp Diệp Thu cùng một bọn với Tử Điện Thôn Vân thú, Giao Long đoán chừng khí tức của Diệp Thu cũng là giả bộ.
Dù sao vật tụ theo loài, chủ nào tớ nấy. Diệp Thu có thể nhập bọn cùng với Tử Điện Thôn Vân thú thì ít nhiều cũng sẽ có chút ý tứ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tử Điện Thôn Vân thú am hiểu dùng tạo hình khủng bố để dọa người, trước đây Giao Long cũng từng coi là Tử Điện Thôn Vân thú rất mạnh, bây giờ Diệp Thu phát ra khí tức cũng vô cùng đáng sợ.
Giao Long đã có kinh nghiệm nên đương nhiên nó sẽ không còn bị doạ sợ, trước khi giao thủ là ai nó cũng không tin.
Huống chi Giao Long đã là nửa bước Chân Tiên cảnh, mà Diệp Thu cũng chỉ là Đại Đế cảnh, vậy nó còn sợ cái gì?
Nghĩ rõ ràng điểm này, Giao Long dần dần tự tin lên, hỏi: "Ngươi muốn thay con hàng kia ra mặt sao?"
Đối mặt lời chất vấn của Giao Long, Diệp Thu nhún vai, cười nói: "Ta nhận ủy thác của nó nên thuận tay mà làm thôi."
Lời nói ngạo mạn vô lễ như thế trong nháy mắt liền để cho Giao Long lửa giận công tâm, dù sao nó cũng là Thiên Nhân cảnh đỉnh phong, Diệp Thu vậy mà dám vô lễ với nó như vậy.
"Hừ, Nhân tộc sâu kiến, ngươi cần phải suy nghĩ cho rõ ràng. Nếu ngươi dám cùng Giao Long đại nhân vĩ đại ta giao thủ thì hậu quả là rất nghiêm trọng đấy."
"Tu hành không dễ, ta hi vọng ngươi thận trọng cân nhắc, chớ có vì cái gọi là nghĩa khí mà tự hủy tiền đồ của ngươi."
Nghe được lời này, đám người vây xem trong lòng run lên, khe khẽ bàn luận.
"Giao Long nói cũng rất có đạo lý, ở đây đều là người thông minh, có thể tu luyện tới cảnh giới này người nào không phải trải qua núi đao biển lửa, gặp đủ loại trắc trở mới đi đến một bước này."
"Vì người ủy thác mà ra mặt, hoặc là vì cái gọi là nghĩa khí mà tự tay hủy đi tiền đồ của mình quả thật quá ngu xuẩn."
Nghe được đám người nghị luận ầm ĩ, Thải Linh cũng bắt đầu khẩn trương lên. Nàng làm sao có thể đoán không ra trong này có lợi có hại như thế nào.
Bây giờ nàng đã trở thành thịt cá trên thớt, mặc cho bọn hắn xâm lược. Nếu như Diệp Thu bỏ mặc nàng thì tiếp đó nàng liền muốn đối mặt Giao Long điên cuồng công kích.
Vừa rồi Thải Linh đã minh bạch Giao Long có thực lực rất mạnh, nàng căn bản không phải là đối thủ của nó.
Nội tâm Thải Linh vô cùng xoắn xít, nàng không muốn người khác bởi vì nàng mà chết, và cũng không muốn lưu lạc làm đồ chơi cho Giao Long.
Thải Linh không nói một lời, yên lặng nắm chặt nắm đấm, lặng lẽ nhìn chăm chú vào đạo thân ảnh áo trắng kia.
Chỉ thấy Diệp Thu mỉm cười, nói ra: "Không có nghiêm trọng như vậy, ta chỉ là thuận tay thu dọn một tên sắc long mà thôi, làm sao lại gây họa tới tiền đồ chứ?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức ngưng kết, dần dần trở nên nóng bỏng.
"Vãi chưởng, gia hỏa này thật đúng là không chê chuyện lớn a."
"Chẳng lẽ hắn có nắm chắc đánh thắng được Giao Long sao?"
Một thời gian sau, tất cả mọi người đều chấn kinh, bởi vì Diệp Thu nói ra mười phần nhẹ nhõm, bình tĩnh, phảng phất như thu dọn Giao Long đối với hắn mà nói là chuyện quá đơn giản.
Đây là cỡ nào cuồng vọng a?
Thải Linh nghe Diệp Thu nói vậy thì nội tâm run lên.
Vị cường giả nhân tộc này đủ cứng a. Ta rất ưa thích!
Trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của nàng liền xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nàng dần dần khôi phục ánh sáng.
Thải Linh lúc này tựa như thấy được một vị anh hùng phát ra hào quang sáng chói không gì sánh được.
Thời gian dần dần trôi qua, Thải Linh dần dần bắt đầu ngưỡng mộ Diệp.
Trông thấy một màn này, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức luống cuống.
"Cái định mệnh trái ngang, bầu không khí này có vẻ không đúng a! Không phải ngươi đã nói sẽ giúp ta tán gái sao? Làm sao lại biếm thành trang bức rồi?"
Tử Điện Thôn Vân thú đã triệt để luống cuống, vì đây vốn là tiết mục của nó, Thải Linh sẽ bị khí phách của nó chiết phục mới đúng chứ.
Làm sao chỉ trong chớp mắt nàng đã bị đại ca hớp hồn, chẳng lẽ lão tử không đẹp trai sao?
Thế cục chuyển biến bất thình lình để cho Tử Điện Thôn Vân thú có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
"Không được, xem ra ta phải làm cái gì đó." Trong lòng nó âm thầm nghĩ biện pháp lấy lại phương tâm của Thải Linh.
Nữ thần của nó không thể cứ như vậy liền bị Diệp Thu cướp đi được.