Diệp Thu có chút mơ hồ.
Bà mẹ nó, gia hỏa này trang bức cho đã miệng, còn việc khổ việc cực lại để cho ta đến làm!
"Uy, quá mức rồi a! Ngươi trang bức cho sướng mồm rồi dựa vào cái gì mà để cho ta tới lau mông cho ngươi?" Diệp Thu bất mãn nói ra.
Tử Điện Thôn Vân thú đê tiện cười nói: "A hi hi, đại ca à, không phải ngươi đã nói sẽ giúp ta tìm cô nương sao?"
"Ngươi xem một chút vị tiểu mỹ nhân kia đều mang ánh mắt sùng bái ta a. Cơ hội khó được như vậy chỉ còn kém một bước lâm môn, ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được."
"Đại ca hãy lên đi, hung hăng đánh Giao Long giúp ta, còn ta sẽ lại hung hăng trang bức một lần nữa, như vậy chuyện này liền thành."
Nghe hắn nói xong Diệp Thu nhất thời nghẹn lời, không biết nên phản bác như thế nào.
"Vậy tại sao ngươi không tự mình lên đi, ngươi tự tay đánh bại Giao Long chẳng phải là hiệu quả sẽ tốt hơn sao?" Diệp Thu trừng mắt nói.
Tử Điện Thôn Vân thú cười nói: "Đại ca à, ngươi cũng biết rõ ta chỉ là một con lươn nhỏ, còn Giao Long mặc dù chỉ là tạp chủng nhưng nó ít nhiều vẫn là có chút đồ vật. Nếu ta có thể đánh bại nó thì ta đã sớm ra tay rồi."
Tử Điện Thôn Vân thú ngược lại là không có chút nào sĩ diện hão, nó đánh không lại thì chính là đánh không lại, nó cũng không có gì không dám thừa nhận.
Chỉ là khổ cho Diệp Thu, vì hạnh phúc của huynh đệ nên hắn không thể không làm công cụ người một lần.
Không có biện pháp, vì Diệp Thu đã thu chỗ tốt của Tử Điện Thôn Vân thú, mà Tử Điện Thôn Vân thú cũng đã trang bức đẩy hắn ra làm bia đỡ đạn, vậy hắn còn có thể làm gì khác.
Diệp Thu chỉ là hiếu kì Tử Điện Thôn Vân thú như thế nào làm được mặt không đỏ tim không vội nói ra những lời này?
Da mặt nó dày như vậy sao? Nó học từ ai chứ?
Diệp Thu hơi hoạt động gân cốt một chút, vừa vặn muốn thí nghiệm thử xem lôi pháp mới hoàn thiện của hắn.
Diệp Thu không có cự tuyệt mà chậm rãi đi ra.
Gặp Diệp Thu ra sân, trong nháy mắt bầu không khí liền bắt đầu oanh động.
"Gia hỏa này làm sao cũng ở nơi đây?" Trong hư không, một vị lão thái đẩu chấn động, hỏi.
Đám người nghe vậy lập tức khẩn trương lên.
"Hắn là ai?"
Hiển nhiên ở đây có rất nhiều người đối với Diệp Thu không có hiểu rõ, tựa như Giao Long cũng không biết gì về Diệp Thu.
Có người ánh mắt ngưng trọng, nói:
"Người này họ Diệp, tên Thu, danh hào Bạch Y Kiếm Tiên. Hắn chính là Chấp Kiếm trưởng lão của Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang, xuất thân ở Tử Hà nhất mạch."
"Lúc xuất đạo hắn từng lập qua ghi chép truyền kỳ Phong Vương cảnh chém Đại Đế cảnh. Sau khi tấn vị Đại Đế cảnh, hắn càng là một kiếm đánh bại các chí cường giả tại thượng giới như Tỳ Hưu thủy tổ và Bạch Hổ thủy tổ, lập nên chiến tích vô địch nhân gian, đến nay còn không có một người có thể từ trong tay hắn chiếm được tiện nghi."
"Cái gì?!!"
Nghe vậy tất cả mọi người ở đây đều biểu lộ vẻ mặt ngưng trọng.
"Bạch Y Kiếm Tiên, vô địch nhân gian sao?"
"Gia hỏa này mạnh như vậy ư?"
"Lấy Phong Vương cảnh chém Đại Đế cảnh, rồi lấy Đại Đế cảnh chém cả Thiên Nhân cảnh. Loại ghi chép truyền kỳ bực này từ vạn cổ đến nay thật sự là chưa từng có qua."
"Phù. . . Hắn thật là đáng sợ. Ta có thể cảm giác được trên người hắn có một cỗ kiếm ý làm cho người ta ngạt thở và sợ hãi xuất phát từ nội tâm."
"Rốt cục hắn có thực lực mạnh như thế nào?"
Một lão giả lắc đầu, nói: "Lão phu cũng chưa từng gặp qua hắn thi triển cực hạn sau cùng. Ta chỉ biết hắn tại nhân gian có thể xưng vô địch."
Lời nói này vừa ra đám người lập tức minh bạch cái gì.
Lão giả nói bóng gió mà ý tứ lại rất rõ ràng, đó là tại nhân gian ngươi trêu chọc ai cũng được, nhưng ngươi tuyệt đối không thể trêu chọc người này.
Nghe bọn hắn nghị luận như thế, Thải Linh đang đau khổ giãy dụa trong hắc ám quy tắc của Giao Long cũng là nội tâm run lên.
Nàng không khỏi nhìn về phía đạo thân ảnh áo trắng trong hư không kia, vẻ mặt nàng mười phần hoang mang.
"Người này thật sự mạnh như vậy ư?"
Thải Linh không hiểu tại sao nàng cũng là Đại Đế cảnh, xuất thân của nàng cũng không kém ai chút nào, nhưng mà nàng lại ngoài ý muốn từ trên thân Diệp Thu cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm. Loại khí tức này so với Giao Long còn để cho nàng có cảm giác áp bách mãnh liệt hơn.
Thải Linh không thể tưởng tượng nỗi một vị tu sĩ Nhân tộc mà lại có thể làm được điểm này. Chẳng lẽ hắn đã đem tất cả đạo pháp đều tu luyện đến cực hạn?
"Diệp Thu!" Thải Linh âm thầm hô lên tên của Diệp Thu, lực chú ý của nàng cũng bị hắn hấp dẫn tới, vì nàng cũng muốn nhìn xem Diệp Thu có chỗ gì kinh diễm.
Lúc này Diệp Thu xuất hiện đã đem lực chú ý của Giao Long đặt ở trên người hắn và dần dần thu hồi thần thông .
Thân thể Thải Linh thu lại hào quang bảy sắc, dần dần hóa thành một vị thải y thiếu nữ tuổi trẻ, cao lãnh tuyệt vời, không dính nửa điểm bụi trần, hết sức tươi đẹp.
Luận khí chất Thải Linh không hề thua Liên Phong, luận dáng vóc nàng cũng có thể phân cao thấp với Liên Phong.
Diệp Thu cũng là âm thầm tán thưởng một câu, khó trách tại sao Thải Linh có thể để cho hai tên sắc ma bại hoại Tử Điện Thôn Vân thú cùng Giao Long trở nên điên cuồng, quả thật nàng cũng có chút đồ vật.
Tử Điện Thôn Vân thú bởi vì Thải Linh mà thậm chí đã dũng cảm dám cùng Giao Long đấu võ mồm là hiểu.