Hả?!!
Đừng nói là Diệp Thu chấn kinh, ngay cả Liên Phong cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nàng cũng là đại khái hiểu được tính cách của Tử Điện Thôn Vân thú, cho nên đối với cử động của nó nàng liên tiếp phát ra dấu chấm hỏi.
Tên này làm sao dám chứ?
"Thu, con thú này có cử chỉ quá mức điên rồ a. Tại sao nó lại đột nhiên dũng cảm như thế?"
Liên Phong nhẹ nhàng giật giật góc áo Diệp Thu, kết hợp với vẻ mặt cao lãnh của nàng hình thành sự tương phản cực lớn. Giờ phút này xem xét nàng vẫn rất đáng yêu.
Diệp Thu giật mình gật đầu, nói: "Ừm, đây đại khái là sức mạnh của tình yêu."
"Hả, nó lấy đâu ra tình yêu chứ?"
Liên Phong ngây ngẩn cả người, nàng có chút không nghĩ ra.
Diệp Thu chỉ cười không nói mà nhìn xem Giao Long phía dưới đang bốc lên sát ý kinh người, mười phần đáng sợ.
Bốn phương thiên địa dần dần ngưng đọng lại, một trận đại chiến kinh thiên sắp nổ ra. Đây là sự yên tĩnh trước khi bão tố tiến đến.
Tử Điện Thôn Vân thú có cử động khác thường để cho Diệp Thu có chút không hiểu, thầm nghĩ: "Trước tiên ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, không nên nóng nảy."
Song phương không biết giằng co bao lâu, Giao Long rốt cục lạnh lùng nói ra: "Ta tưởng là ai, thì ra chính là con hàng nhát cáy co đầu rút cổ bên trong hàng rào hư không mấy ngàn năm không dám thò mặt ra. Làm sao? Mấy ngàn năm không thấy ngươi lại cảm thấy ngươi mạnh hơn ta ư?"
Giao Long khinh thường chất vấn Tử Điện Thôn Vân thú.
Người nào không biết thì có thể sẽ bị bộ dáng uy mãnh của Tử Điện Thôn Vân thú hù dọa. Dù sao tạo hình bá đạo thì thực lực cũng sẽ không kém chút nào.
Nhưng mà Giao Long lại không nghĩ vậy, vì nó mười phần rõ ràng nội tình của Tử Điện Thôn Vân thú, đồng thời bọn nó cũng đã giao thủ qua.
Giao Long biết rõ Tử Điện Thôn Vân thú chỉ dùng một thân tu vi để tăng lên tạo hình, chứ thực tế sức chiến đấu của nó chỉ là một tên cặn bã.
Mắt thấy Giao Long muốn bóc trần nội tình của mình, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức gấp gáp, vì tại trước mặt nữ thần nó cũng không thể ném đi khí thế.
"Im ngay!!!" Chỉ nghe Tử Điện Thôn Vân thú quát lạnh một tiếng, bá khí nói ra: "Ngươi chỉ là một tên tạp chủng mà lại dám nghị luận thần huyết hậu đại chí cao vô thượng chi của ta sao?"
"A. . ." Lời này vừa nói ra, Diệp Thu liền hít sâu một hơi.
Cái đậu xanh rau má, gia hỏa này hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà lại dũng cảm như thế?
Tử Điện Thôn Vân thú vừa nói xong, biểu lộ của Giao Long trong nháy mắt liền ngưng kết lại.
Không sai, Giao Long đúng là tạp chủng, có huyết thống không thuần khiết, bằng không hôm nay nó đã sớm đột phá Chân Tiên cảnh rồi.
Cũng chính vì vậy nên Giao Long mới muốn hút máu của Tử Điện Thôn Vân thú để ngưng tụ thần cách, từ đó giúp cho huyết thống của nó càng trở nên tinh thuần, thoát khỏi danh hào tạp chủng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn nó bộc phát mâu thuẫn, chỉ tiếc là Tử Điện Thôn Vân thú mặc dù có sức chiến đấu không được tốt, nhưng năng lực chạy trốn của nó xác thực là dạng cao cấp nhất.
Năm xưa Giao Long đã truy đuổi Tử Điện Thôn Vân thú đằng đẵng một trăm năm, nhưng nó cũng không thể đuổi kịp gia hỏa này.
Khi nghe thấy Tử Điện Thôn Vân thú lại lần nữa động vào vảy ngược của mình, Giao Long lập tức nổi cơn thịnh nộ.
"Tốt, rất tốt, ngươi có lá gan rất lớn." Giao Long cắn răng nghiến lợi nói ra.
Giờ phút này trong mắt Giao Long chỉ còn lại sát ý, thậm chí nó đã không thèm để ý đến Thải Linh.
Không thể không nói Tử Điện Thôn Vân thú nói một đợt này đã thành công kéo căng cừu hận giữa nó và Giao Long.
"Ta hi vọng một hồi nữa ngươi sẽ không bởi vì lời nói này của ngươi mà cảm thấy hối hận." Giao Long lạnh lùng nói.
Sau đó một thân phù văn màu đen mơ hồ bắt đầu hiển hiện trên thân Giao Long, sát ý dần dần tăng lên.
Thấy tình cảnh này, nguyên bản Tử Điện Thôn Vân thú đang cố giả bộ trấn định thì ngay lập tức nội tâm hoảng hốt.
Nó cũng không phải đồ đần, trong lòng nó tự nhiên rõ ràng mình không thể nào là đối thủ của Giao Long.
Sở dĩ Tử Điện Thôn Vân thú làm như thế, chẳng qua là vì học tập từ Diệp Thu kỹ năng tán gái, nhằm hấp dẫn nữ thần chú ý nên nó mới giả vờ giả vịt.
Rất hiển nhiên mục đích của Tử Điện Thôn Vân thú đã đạt đến, nó quả thật đã hấp dẫn nữ thần chú ý, hơn nữa nàng còn tràn ngập vẻ sùng bái nó.
Nhưng nếu thật sự để cho Tử Điện Thôn Vân thú cùng Giao Long đánh nhau thì nó sẽ không đánh.
Gặp Giao Long liền muốn đánh tới, Tử Điện Thôn Vân thú khinh thường nói ra: "Hừ, tiểu tạp chủng như ngươi mà cũng dám ở trước mặt ta làm càn sao? Ngươi muốn cùng ta giao thủ thì ngươi còn chưa xứng. Ngươi trước tiên phải cùng đại ca của ta so chiêu một chút đã."
Nói xong Tử Điện Thôn Vân thú liền chững chạc đàng hoàng đi ra đằng sau Diệp Thu, mặt nó không đỏ, biểu lộ rất bình tĩnh.
Phảng phất như đối với Tử Điện Thôn Vân thú mà nói đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa.
Tuy nhiên khi câu nói kia xuất hiện thì Diệp Thu lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngươi có ý gì?
Ngươi trang bức mà lại để cho ta tới gánh là sao?
Định mệnh, tên này từ khi nào đã học được chiêu đó của ta rồi? Ta cũng không có dạy nó a!