“Ngươi... Ngươi dám đả thương con trai ta.” Thấy con trai bị đánh như vậy, Dương Hạc tức giận công tâm mà lập tức rút thương đánh tới.
Nhưng vẫn giống như lúc trước, Diệp Thu chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái liền đem hắn đánh bay ra ngoài.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ chiêu thức hoa lệ gì đều là múa rìu qua mắt thợ.
“Phụt!”
Chỉ một kích mà đã bị thương nặng, Dương Hạc lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng ông ta hối hận không thôi.
Một ý nghĩ sai lầm mang đến tính hủy diệt không thể vãn hồi cho Dương gia, ông ta chính là tội nhân của Dương gia.
“Đây chính là đại tộc của thành Quảng Lăng sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng! Quá buồn cười!” Diệp Thu bình thản nhìn xem Dương Hạc châm chọc.
Hắn đang muốn xử tử ông ta thì lúc này...
“Diệp sư đệ, hạ thủ lưu tình!”
“Ai?” Diệp Thu nghi hoặc nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một luồng ánh sáng lóe lên, một vị nam nhân trung niên mặc áo bào đang hoành không mà đến.
“Người tới là ai?” Mọi người ở đây đều tò mò nhìn lại.
Ánh mắt Hàn Sinh Dịch vô cùng sắc bén, liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của người tới.
“Là Tề Vô Hối của Bổ Thiên Giáo! Sao hắn lại tới đây?”
“Cái gì? Tề Vô Hối sao? Chính là vị thủ tọa Tàng Kiếm Phong của Bổ Thiên Giáo, là cường giả Giáo Chủ cảnh đó ư?” Phù Dao tò mò hỏi, nàng không nghĩ tới hôm nay hai vị Giáo Chủ cảnh của Bổ Thiên Giáo đều xuất hiện ở chỗ này.
Hàn Sinh Dịch gật đầu, nói: “Ừm, chính là hắn! Người này có thực lực phi thường mạnh mẽ, tâm tính kỳ quái, có thù tất báo.”
Phù Dao thận trọng gật đầu.
“Tề Vô Hối!” Diệp Thu nhướng mày một cái và chậm rãi buông bàn tay đang chuẩn bị tụ khí xuống.
Sao hắn lại tới đây nhỉ?
“Tề sư huynh, ngnươi có chuyện gì à?” Diệp Thu bất mãn hỏi, vì hắn và Tề Vô Hối vốn có bất hòa, tuy nhiên ở bên ngoài bọn hắn đều là người đại diện của Bổ Thiên Giáo nên vẫn phải cho nhau chút mặt mũi.
Giữa thủ tọa thất mạch thì ai cũng không phục ai, đọ sức lẫn nhau là chuyện rất bình thường. Tuy nhiên một khi gặp phải chuyện liên quan đến danh tiếng của Bổ Thiên Giáo thì bọn hắn vẫn sẽ một lòng.
Tề Vô Hối hoành không mà đến, vững vàng hạ xuống bên cạnh Diệp Thu và Dương Hạc.
Thấy Tề Vô Hối đến thì Dương Hạc liền mừng rỡ nói: “Tề thủ tọa, cứu ta...”
Sắc mặt Tề Vô Hối không có gì tốt mà ghét bỏ liếc Dương Hạc một cái. Lúc này trong lòng Tề Vô Hối đều muốn chửi con mẹ nó.
Tên ngốc Dương Hạc này chọc ai không chọc mà lại đi chọc Diệp Thu.
Diệp Thu vốn không có đối phó với ta, nếu như hắn lấy chuyện này ra làm mồi dẫn thì chẳng phải ta sẽ chịu thiệt rồi sao?
Tuy rằng trong lòng rất khó chịu nhưng Tề Vô Hối cũng không thể mặc kệ được, dù sao hắn còn phải dựa vào sản nghiệp của Dương gia để thu lợi.
Giữa Thất Mạch và các đại gia tộc tại Đông Hoang đều có mối quan hệ về vật tư, tài sản cần thiết nhằm vận hành thuận lợi. Ngoại trừ Tử Hà Phong bởi vì ít người cho nên không tốn tiền.
“Diệp Sư Đệ, người này là bạn tốt nhiều năm của ta, không biết hắn đã đắc tội sư đệ như thế nào nhưng nếu ngươi không ngại nể mặt sư huynh mà tha cho hắn một mạng được chứ?” Tề Vô Hối thành khẩn nói ra, cho tới hôm nay hắn mới biết thì ra Diệp Thu đã có thể ngồi ngang hàng với hắn.
Vừa rồi ở trên trời quan sát cuộc chiến hồi lâu, Tề Vô Hối càng nhìn càng kinh hãi.
Vị sư đệ mà hắn một mực khinh thường dưới tình hình tất cả mọi người không hay biết mà đã đột phá Giáo Chủ cảnh.
Trong lòng Tề Vô Hối đã có cảm giác căng thẳng thâm sâu, nếu cho Diệp Thu thêm một chút thời gian thì có thể sẽ vượt qua mình hay không?
Chẳng lẽ Tàng Kiếm Phong nhất định sẽ bị Tử Hà Phong giẫm dưới lòng bàn chân sao?
Tề Vô Hối vốn tưởng rằng sau khi Huyền Thiên đạo nhân chết đi thì Tàng Kiếm Phong của hắn rốt cuộc đã có thể hãnh diện, nhưng Diệp Thu quật khởi lại một lần cho hắn một cái tát đau đớn.
Sắc mặt Diệp Thu lạnh lùng, nói: “Thể diện à? Chuyện hôm nay Tề sư huynh nghĩ rằng chỉ nói hai, ba câu mà liền đuổi ta đi chỉ sợ là không ổn rồi. Đệ tử của Tử Hà Phong nào phải là dạng a miêu a cẩu mà có thể tùy tiện bị người ức hiếp chứ hả?”
Sắc mặt Tề Vô Hối trở nên tái mét vì hắn biết Diệp Thu không dễ nói chuyện như vậy.
Đáng chết! Xem ra hôm nay ta không bỏ ra chút vốn liếng thì sẽ không giữ được Dương gia rồi!
Con mẹ nó! Cái tên ngu ngốc này, không có việc gì mà lại đi true chọc tên này làm gì? Đây không phải là cố ý kéo thắt lưng ta sao?
“Sư đệ nói đúng! Đợi sư huynh hiểu rõ chân tướng chuyện này thì nhất định sẽ cho sư đệ một lời giải thích hoàn mỹ.” Tề Vô Hối nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xoay người đi tìm hiểu tình huống với Dương Hạc.
Diệp Thu cũng không vội mà mang vẻ mặt bình tĩnh trở lại bên cạnh hai đồ nhi. Hắn ngược lại là muốn nhìn xem Tề Vô Hối muốn làm cái gì.