Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 76 - Chương 76 - Anh Tài Bái Kiến

Chương 76 - Anh Tài Bái Kiến
Chương 76 - Anh Tài Bái Kiến

“Đây không phải là Tiêu công tử sao, vài ngày không gặp để ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa đó.” Diệp Thu vừa trở lại bên cạnh các đồ nhi, liếc mắt một cái liền thấy Tiêu Dật đang cả người run rẩy bên cạnh mà nhịn không được trêu chọc một câu.

Bị Diệp Thu chỉ đích danh làm cho Tiêu Dật giật mình một cái rồi vội vàng cười khà khà nói: “Khà khà...... Tiền bối nói đùa gì vậy, đây đều là việc ta nên làm mà.”

Diệp Thu chỉ cười mà không nói, vừa rồi Lâm Thanh Trúc đã nói cho hắn biết chuyện xảy ra trước đó, cho nên hắn thật đúng là có chút ngoài ý muốn đối với sự trượng nghĩa ra tay của Tiêu Dật.

Tuy nhiên sau khi ngẫm lại Diệp Thu cũng liền hiểu được Tiêu Dật đang muốn lấy công chuộc tội.

Ừm, bản thân Tiêu Dật cũng không phạm phải tội ác tày trời gì, xem hắn biểu hiện tốt như vậy thì trước hết ta cứ tha thứ cho hắn rồi lại tính.

“Tại hạ là Tiêu Chiến, tộc trưởng của Tiêu gia, xin bái kiến Diệp chân nhân.” Vào lúc này, Tiêu Chiến cười ha hả đi tới và cung kính chào hỏi Diệp Thu.

Vừa rồi ông ta đã nhìn thấy Dương Hạc bị Diệp Thu nhẹ nhàng tát một bay rớt ra ngoài, cho nên trong lòng ông ta bây giờ chỉ còn lại sự kính sợ đối với thực lực của Diệp Thu.

Đối mặt với loại cường giả như vậy thì kẻ ngốc đều biết nên làm như thế nào.

Cái bắp đùi này Tiêu Chiến ta chắc hẳn phải ôm rồi!

“Ừm, ngươi đã làm rất tốt! Vừa rồi nhờ có ngươi trượng nghĩa xuất thủ mới bảo vệ được hai đồ nhi của ta! Tiêu gia của ngươi ta sẽ nhớ kỹ!” Diệp Thu gật đầu nói.

Nghe vậy mà trong lòng Tiêu Chiến liền vui vẻ, vì những lời này của Diệp Thu đã ngầm thừa nhận Tiêu gia của ông ta đã ôm được cái đùi Tử Hà Phong.

“Diệp chân nhân cứ nói đùa, đây đều là việc mà ta nên làm. Lúc trước Tiểu Nhi nhà ta không hiểu chuyện nên đắc tội ngài, mong rằng ngài không so đo với hắn.” Tiêu Chiến cười nói.

Diệp Thu cũng cười và lại nhìn Tiêu Dật một chút rồi hỏi, để cho Tiêu Dật cảm thấy khẩn trương: “Ừm, ta nghe nói con trai của ngươi rất có hiếu, không biết có phải là sự thật hay không?”

Vừa nghe lời này mà trong lòng Tiêu Dật liền căng thẳng giống như bị đưa lên pháp trường mà vội vàng nhìn về phía Tiêu Chiến.

Cha à, lúc này ngươi đừng có trêu ta! Ta rất có hiếu mà!

“Ha ha ha, ý đồ của Diệp chân nhân thì trong lòng Tiêu mỗ đã sớm biết rõ. Con trai ta sau khi trải qua một phen giáo huấn của ngài thì đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.” Tiêu Chiến làm sao nghe không ra ý nói bóng gió của Diệp Thu mà cười ha hả nói.

“Ừm, vậy là tốt rồi!” Diệp Thu vui vẻ gật đầu nói.

Sau khi nói chuyện phiếm một lát, trên mái hiên lại có vài bóng người chậm rãi bay tới.

“Hạc Vô Song của thánh địa Thiên Trì bái kiến Diệp chân nhân!”

“Phù Dao của thánh địa Dao Trì bái kiến Diệp chân nhân!”

“Cố Hải Đường của thư viện Trục Lộc bái kiến Diệp chân nhân!”

Diệp Thu sửng sốt một chút mà nhìn xem mấy vị tuấn nam mỹ nữ đối diện.

Lâm Thanh Trúc nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói: “Sư tôn, Hạc Vô Song lúc trước đã giúp đỡ chúng ta.”

Diệp Thu bất ngờ nhìn Hạc Vô Song mà trong lòng run lên. “Ồ? Trời sinh Thánh Thể!”

Diệp Thu rất kinh ngạc, đối với những người trẻ tuổi nổi bật thì hắn vẫn có nghe thấy.

Đặc biệt là Hạc Vô Song đúng là tuổi trẻ tài cao, làm người cởi mở, tính cách hiền hòa, rất có tư thái của Đại Đế. Nếu đặt hắn ở trong tiểu thuyết khác thì nhân vật nam chính liền được thiết lập ổn thỏa cho hắn.

Hạc Vô Song mới thật sự là con cháu đại tộc, vừa có phong thái vừa có tài năng, lại còn có phẩm đức. Có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết.

Diệp Thu đưa mắt nhìn về phía Phù Dao mà lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Vãi! Quá tà mị! Nàng có thể so với trăng sáng a!

Dung mạo của Phù Dao không hề kém cạnh so với Triệu Uyển Nhi, nếu thành thục hơn một chút thì phỏng chừng nàng có thể khiêu chiến địa vị của Minh Nguyệt.

Diệp Thu đã được mở rộng tầm mắt mà âm thầm thưởng thức bọn họ một chút, tuy nhiên hắn che dấu cảm xúc rất sâu, không có bị đối phương phát hiện.

Sau đó Diệp Thu lại nhìn về phía Cố Hải Đường, thiên tư người này cũng không tệ.

Ánh mắt Diệp Thu trở lại trên người Hạc Vô Song, hỏi: “Ngươi chính là thánh tử của trời, Hạc Vô Song sao? Trước kia ta đã nghe nói qua về ngươi, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!”

“Ha ha ha, Diệp chân nhân nói đùa rồi, tại hạ sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Diệp chân nhân chứ?” Hạc Vô Song khiêm tốn cười nói.

Vừa rồi Diệp Thu thi triển kiếm pháp quả thật làm hắn quá kinh sợ. Đây mới là kiếm pháp mà hắn thật sự muốn học, chỉ tiếc là thánh địa Thiên Trì cũng không có loại kiếm pháp này.

Đối với một vị thiên tài kiếm đạo yêu kiếm thành si như Hạc Vô Song mà nói, loại kiếm pháp này có lực hấp dẫn cực lớn đối với hắn. Cho nên sự tình vừa kết thúc thì hắn liền khẩn cấp muốn đi xuống trao đổi một phen cùng Diệp Thu, để nhìn xem mình có thể học được một ít cái gì hay không.

Bình Luận (0)
Comment