"Không thể nghĩ đến, vừa rồi tiền bối thi triển kiếm quyết, lại có uy lực như thế, Vô Song thập phần bội phục."
Hạc Vô Song nói ra tiếng lòng phát ra từ nội tâm.
Đối mặt Hạc Vô Song tán dương, Diệp Thu biểu lộ hết sức bình tĩnh, không có biểu hiện ra mình có bất luận sự biến hóa gì trong lòng, nói: "Ừm, tư chất của ngươi không tệ, là một vị kiếm đạo kỳ tài, chỉ cần nhất tâm kiên định, siêng năng tu luyện, vậy tương lai ngươi cũng có thể đạt tới cảnh giới này."
Hạc Vô Song nghe vậy liền vui mừng, có thể được dạng cường giả như Diệp Thu tán dương thì đã là vinh dự lớn nhất của hắn.
"Đa tạ tiền bối đã tán dương!"
Diệp Thu hài lòng nhẹ gật đầu, cái tên Hạc Vô Song này có thiên phú xác thực rất không tệ.
Trời sinh thánh thể so với thần cốt có lẽ còn cao cấp hơn, nhân vật bực này tương lai thành tựu chắc chắn sẽ không thấp. Chỉ đáng tiếc hắn vậy mà không phải đệ tử của ta.
Người ta là Thiên Trì Thánh Tử cao quý nên cũng không có khả năng quay gót mà bay đến bên cạnh Diệp Thu, cho nên dù xuất hiên ý nghĩ mời chào thì hắn cũng liền nhanh chóng từ bỏ.
Diệp Thu đưa mắt nhìn về phía Phù Dao, tiểu nữ tử này có bộ mặt khuynh quốc khuynh thành, hoàn toàn không thua Triệu Uyển Nhi mang khí tức quý tộc.Thiên phú tư chất có thể xưng tuyệt đỉnh, không kém Hạc Vô Song chút nào, chỉ tiếc... nàng cũng không phải đồ đệ của ta.
"Các ngươi là?" Diệp Thu giật mình nhìn về phía mấy vị lão giả đằng sau bọn họ.
Hàn Sinh Dịch dẫn đầu đi ra, cười ha hả chào hỏi: "Diệp đạo hữu, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được toại nguyện thấy một lần, quả nhiên danh bất hư truyền. Lão phu là chấp pháp trưởng lão của thánh địa Dao Trì, tên là Hàn Sinh Dịch.”
"Hân hạnh, hân hạnh!” Diệp Thu cũng nể tình mà đáp lễ lại, hắn còn chưa có đến mức làm mình làm mẩy mà ai đến cũng xem thường.
Nghĩ lại sau này nếu hắn muốn có một cuộc sống dễ chịu tại cái Đại Hoang này thì bằng hữu nhiều vẫn là có chỗ tốt.
Dù sao Diệp Thu không có khả năng luôn một mực ở bên người đồ đệ để bảo hộ các nàng, cho nên việc kết giao nhiều bằng hữu một chút thì tương lai các nàng hành tẩu Đại Hoang cũng có một chút bảo hộ.
Hàn huyên qua loa vài câu, Tề Vô Hối bên kia chậm rãi đi tới với sắc mặt hơi khó coi.
Hắn đã hiểu rõ hết thảy chân tướng nên trong lòng đã sớm mắng Dương Hạc trăm lần. Nhưng có mắng Dương Hạc thì cũng không giải quyết được vấn đề, vì cuối cùng vẫn phải đối mặt với Diệp Thu.
"Diệp sư đệ, sự tình lúc trước ta đều đã hiểu rõ. Ta ở chỗ này trước tiên thay Dương gia hướng hai vị sư điệt nhận lỗi." Tề Vô Hối chậm rãi tạ lỗi.
Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi cũng không dám tỏ vẻ ra mặt, dù sao Tề Vô Hối cũng là trưởng bối của các nàng.
"Diệp sư đệ, như vậy đi, ở chỗ ta có một kiện cực phẩm bảo khí Tam Xích Hồng Lăng và một kiện cực phẩm bảo khí Tơ Tằm Nội Giáp cùng với một chút đan dược, đây coi như là bồi lễ cho hai vị sư điệt."
"Ngươi hãy nể mặt mũi của vị sư huynh này mà bỏ qua cho Dương gia lần này đi."
Tề Vô Hối thành khẩn nhìn xem Diệp Thu, hắn đã xuất ra thành ý lớn nhất.
Nói thật, nếu không phải là bởi vì Dương gia những năm này cống nạp cho Tàng Kiếm phong nhiều tài phú như vậy thì Tề Vô Hối sẽ không muốn quản chuyện này. Huống chi đây là do bọn hắn tự mình chọc lấy tên khủng bố Diệp Thu kia.
Nhưng hắn thật không có biện pháp vì há miệng mắc quai khi đã lấy đi của Dương gia nhiều đồ tốt thì cũng nên bảo hộ bọn hắn.
Tề Vô Hối chỉ có thể xệ mặt xuống nhận lỗi với Diệp Thu, đây đã là thành ý lớn nhất.
Đối mặt sự tạ lỗi sâu sắc như vậy của Tề Vô Hối thì Diệp Thu cười thầm trong lòng. Hắn có thể cảm giác được nội tâm Tề Vô Hối đang rất biệt khuất mà trong lòng lập tức thoải mái.
A... Mười năm rồi! Ngươi có biết mười năm nay ta đã trải qua như thế nào không?
Diệp Thu ta làm việc tùy tâm sở dục, chỉ cần ta hài lòng là được.
Về phần Dương gia sao? Ha ha ha, nếu như bọn hắn có chút thông minh thì hẳn là nên biết phải làm sao!
"Nếu Tề sư huynh đều đã nói như vậy thì ta mà không nể nang mặt mũi của Tề sư huynh thì chẳng phải người ta sẽ nói nội bộ Bổ Thiên giáo chúng ta lục đục rồi sao? Mấy món bảo khí này ta cố mà nhận lấy vậy!" Diệp Thu làm ra bộ dạng miễn cưỡng mà nhận lấy đống bảo vật của Tề Vô Hối bỏ vào trong túi.
Nhìn sắc mặt khó chịu của Tề Vô Hối như đang ăn mười cân phân mà trong lòng Diệp Thu vui như nở hoa.
Gặp Diệp Thu cuối cùng cũng xuống nước thì Tề Vô Hối cũng nới lỏng một hơi.
Hắn ném đi mấy món bảo khí cũng không tính là gì vì về sau còn có thể kiếm về. Chủ yếu là hắn xin lỗi Diệp Thu một cách quá oan uổng.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, xem như của đi thay người!
Tề Vô Hối biết rõ Diệp Thu rất kinh khủng, nếu như không trấn an được Diệp Thu thì có quỷ mới biết rõ hắn có thể mạnh bạo diệt cả Dương gia hay không? Mà Tề Vô Hối cũng không muốn mất đi đầu tài lộ này.
Giải quyết xong chuyện này hắn quyết định trở về chỉnh đốn một phen.