Chiến đấu kết thúc, đột nhiên một đạo thân ảnh vụt một cái từ bên cạnh Diệp Thu bay qua, thật nhanh đi tới chỗ thi thể của Giao Long.
Đó không phải là ai khác mà chính là Tử Điện Thôn Vân thú.
Sau khi đi tới chỗ thi thể của Giao Long, nó vẫn chưa yên tâm mà đá hai cước. Lúc xác nhận Giao Long đã chết đến không thể chết thêm, nó lập tức lộ ra nụ cười tự tin toả sáng.
"Khặc khặc khặc. . . Tiểu tạp chủng, ngươi không cuồng nữa sao, có dũng khí thì đứng lên cùng ta đơn đấu a."
Vừa nghĩ tới những năm qua bị Giao Long tra tấn thống khổ, Tử Điện Thôn Vân thú liền giận không có chỗ phát tiết.
Bây giờ trông thấy Giao Long đã chết nên cục tức kìm nén trong lòng nó rốt cục cũng tan biến.
Tử Điện Thôn Vân thú nhìn ra xung quanh, cảm thụ được ánh mắt kính úy, nó lập tức cảm giác thần thanh khí sảng.
Quá thoải mái!
Quá sung sướng!
Mấy ngàn năm qua lão tử một lần trang bức cũng không có làm qua, hôm nay ta cuối cùng cũng có được một lần trang bức đã nghiện, thật sự quá sung sướng!
Quả nhiên là đi cùng đại ca sẽ trang bức vô cùng xinh đẹp!
Tử Điện Thôn Vân thú sửa sang lại cảm xúc, trở lại biểu lộ mười phần bá khí, xem thường chúng sinh trước đó, hét lớn: "Còn có ai không?"
Ánh mắt nó đảo qua chỗ nào thì không một người dám cùng nó đối mặt.
Trong lòng mọi người cũng đang âm thầm suy nghĩ.
"Huynh đệ của nó lợi hại như vậy thì đoán chừng bản thân nó cũng rất mạnh, chúng ta vẫn là không nên trêu chọc nó."
"Đúng đúng đúng. Ta cũng cảm thấy như vậy. Nhẫn nhịn nhất thời để cho gió êm sóng lặng. Lui một bước là biển rộng trời cao, cái mạng nhỏ rất là trọng yếu a."
Nhìn xem đám người giận mà không dám nói, mang bộ dáng sợ sệt, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức cảm thấy chính mình lại mạnh.
"Tía má ơi, trang bức thành công cũng quá sướng đi. Đây là một loại thể nghiệm Thần Tiên a."
Nội tâm nó cao hứng đến kém chút cười ra tiếng heo kêu.
Tử Điện Thôn Vân thú lúc này cảm thấy không hề sợ ai, dùng cách nói của nó thì chính là: Đại ca của ta ở ngay phía trước thì ngươi có gan cứ đến chơi ta xem!
Sau một hồi trang bức, Tử Điện Thôn Vân thú từ trong cơ thể Giao Long móc ra một viên nội hạch, không có chút nào khách khí mà một ngụm trực tiếp nuốt xuống.
Trong chốc lát mấy vạn năm công lực của Giao Long ẩn chứa trong viên nội hạch này ngay lập tức đã bị nó hấp thụ không còn một mảnh.
"Ợ!!!"
Một hồi sau, Tử Điện Thôn Vân thú hài lòng ợ to một cái, khí tức của nó bỗng nhiên phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả Diệp Thu nhìn thấy mà cũng giật nảy mình.
"Đậu phộng, gia hỏa này dám ăn một mình sao?"
Diệp Thu cảm thấy thực lực của Tử Điện Thôn Vân thú đang phi tốc tăng lên, tu vi của nó vậy mà mơ hồ có dấu hiệu đột phá Chân Tiên cảnh.
Đồng thời phù văn chi lực của Giao Long cũng bị Tử Điện Thôn Vân thú thôn phệ để cường hóa nhục thân, thực lực của nó trọn vẹn tăng lên mấy lần.
Diệp Thu vô cùng mê man, hắn ngược lại là không nghĩ tới điểm này khi vô ý để cho Tử Điện Thôn Vân thú đoạt trước lợi ích.
Mà điều làm cho Diệp Thu im lặng nhất là rõ ràng người đánh chết Giao Long là hắn, người khổ công làm việc cực nhọc cũng là hắn.
Nhưng tại sao kết quả lại giống như là hắn đang làm việc không công cho Tử Điện Thôn Vân thú?
Mà điều tồi tệ nhất là việc trang bức còn do một mình nó hốt!
Sau khi nuốt đi nội hạch của Giao Long, thân thể Tử Điện Thôn Vân thú tỏa ra hào quang màu tím lấp lánh. Hình thể của nó bắt đầu cấp tốc thu nhỏ đến chỉ chừng một người trưởng thành.
Tử Điện Thôn Vân thú không có lựa chọn hóa thành hình người có thể là do trong nội tâm của nó đối với tướng mạo của tộc nó có sự tự tin cực cao, luôn cho rằng mình rất đẹp trai.
Trong lúc Tử Điện Thôn Vân thú còn đang say mê thì Diệp Thu đã mặt đen bay tới, cực kỳ không vui nói ra: "Nhị đệ, ngươi ăn một mình cũng không phải là thói quen tốt đâu."
Nghe thấy lời này Tử Điện Thôn Vân thú lập tức chột dạ, vội vàng giải thích: "Đại ca à, ta không có ăn một mình a, viên nội hạch này vốn là của ta. Năm đó con sắc long này đã nhân lúc ta đang ngủ say mà đánh lén ta, cướp đi nội hạch của ta, hôm nay chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi."
Nghe nó giải thích như vậy Diệp Thu mới tiêu tan oán khí, dù sao hắn cũng không muốn làm không công cho người khác.
Từ trước tới giờ Diệp Thu đều đi hố người khác, chứ chưa đến phiên người khác đi hố hắn, cho nên vừa rồi trong lòng hắn rất không thoải mái.
"Ừm. . . Lần sau ngươi không được chiếu theo lệ này nữa nghe chưa." Diệp Thu gật đầu cảnh cáo.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía thi thể Giao Long, ngẫm xem trên người nó còn có bảo bối gì có giá trị không.
Đây chính là một bộ thi thể của cường giả Thiên Nhân cảnh đỉnh phong, huống hồ còn là Chân Long di chủng, khắp người nó đều là bảo vật cho nên hắn không thể lãng phí.