Diệp Thu đang phát sầu thì Liên Phong cầm trong tay một thanh đao nhỏ bay tới, thản nhiên nói: "Lân phiến của con lươn nhỏ này là bảo bối không tệ, có lực phòng ngự cực mạnh, thu về có thể luyện chế mấy món bảo giáp để cho hai vị đồ nhi phòng thân."
Cũng không đợi Diệp Thu đáp ứng, Liên Phong đã bắt đầu ra tay phân thây Giao Long, động tác phi thường lưu loát.
Sau khi thu thập xong lân phiến nàng mới hài lòng trở lại bên người Diệp Thu. Nàng chỉnh lý tốt lân phiến, chia ra hai phần, nói: "Một trăm lẻ tám khối lân phiến này có thể kết hợp bảo vật thuộc tính băng, luyện chế ra được một bộ băng giáp. Còn một trăm lẻ tám khối lân phiến kia có thể kết hợp bảo vật thuộc tính hoả để luyện chế ra được một bộ hỏa giáp. Thanh Trúc cùng Uyển nhi vừa vặn mỗi người một bộ."
Không thể không nói Liên Phong làm sư nương vẫn rất để ý, so với sư tôn như Diệp Thu còn quan tâm đồ đệ hơn.
Diệp Thu có chút xấu hổ, do dự một hồi mới nói: "Chỉ có hai bộ thôi sao?"
Liên Phong nghe xong lập tức sửng sốt một cái, vẻ mặt mờ mịt nói: "Hai bộ là đủ rồi, vừa vặn một người một bộ."
Diệp Thu trầm mặc nói: "Kỳ thật ta còn có một vị tiểu đồ đệ, năm nay hẳn là tám tuổi."
Liên Phong: ". . ."
Liên Phong ngây ngẩn cả người, nàng nhất thời không phản bác được, vì nàng cũng chưa nghe nói qua sự tích của tiểu Linh Lung.
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi thì Liên Phong đã thấy qua, nàng rất ưa thích hai tiểu nha đầu này, rất có cảm giác thân thiết.
Còn vị tiểu đồ đệ kia thì Liên Phong hiện nay còn không có gặp qua, nàng không biết rõ có đáng yêu hay không.
Do dự một hồi, Liên Phong im lặng bay xuống, lại lần nữa rút ra đao nhỏ, chuẩn bị tiếp tục giải phẫu thi thể Giao Long một phen.
Đáng thương chi Giao Long đã chết rồi mà còn muốn bị cắt thi, nó quá thê thảm đi.
"Đại ca, đại tẩu của ta vẫn luôn là cái tính cách này sao?" Trông thấy Liên Phong ít lời mà thô bạo như vậy, Tử Điện Thôn Vân thú cũng có chút sợ hãi, rụt rè hỏi.
Nó vẫn không quên trước đó Liên Phong đã hành hung nó, cho tới bây giờ nó còn nhớ rõ mồn một.
Diệp Thu phất tay Tử Điện Thôn Vân thú một cái, hỏi ngược lại: "Thế nào? Có vấn đề à?"
"Không có, không có. Ta chỉ là có chút hiếu kì đại tẩu là nữ nhân lợi hại như vậy mà sao đại ca có thể hàng phục được nàng?"
Diệp Thu mỉm cười, nói: "Đơn giản thôi, chỉ cần ngươi nghiêm túc học tập theo sổ tay tán gái của ta thì ngươi cũng có thể làm được."
"Thật sao?" Tử Điện Thôn Vân thú nghe vậy mà nội tâm lập tức kích động.
Hai người bọn hắn đang bí mật thảo luận thì đột nhiên một đạo thân ảnh bảy sắc liền bay đến trước mặt.
Tử Điện Thôn Vân thú ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện đó là Thải Linh. Nó lập tức khôi phục lại khí chất bá khí.
"Vị Công chúa Khổng Tước mỹ lệ này, xin hỏi ta có thể làm gì cho nàng?" Chỉ nghe nó mang vẻ mặt thân thiện hỏi.
Thải Linh không thèm để ý đến Tử Điện Thôn Vân thú, nàng trực tiếp thi lễ một cái với Diệp Thu, cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu mạng của ngài, Thải Linh vô cùng cảm kích. Ân cứu mạng này ta không biết nên cảm tạ như thế nào, nếu như ân công không chê thì. . ."
Nói đến đây Thải Linh liền do dự một chút.
Nhìn xem ánh mắt thanh tịnh động lòng người mang theo vô tận lòng cảm kích của Thải Linh, Diệp Thu cũng là sửng sốt một cái.
Hắn nhìn một xem Tử Điện Thôn Vân thú đang ưu sầu mà nghiêm mặt nói: "Ngươi đừng cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn huynh đệ của ta đi, vì hắn mới là người cứu mạng ngươi."
Không thể không nói Thải Linh xác thực có dáng dấp rất xinh đẹp, thế nhưng Diệp Thu đã có hiền thê nên hắn cũng vô tâm đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Phía ngoài hoa dại có thơm nhưng cũng không thơm bằng cô vợ nhỏ cao lãnh của ta!
Nghe thấy Diệp Thu nói vậy Thải Linh cảm thấy rất thất vọng. Nàng có thể nhìn ra sự lạnh lùng trong ngôn ngữ của Diệp Thu, để cho trong lòng nàng không khỏi có chút chán nản.
Nhưng khi Thải Linh nhìn xem Liên Phong đang bận rộn bên kia thì liền minh bạch quan hệ giữa bọn họ, âm thầm hít sâu một hơi.
Mà Tử Điện Thôn Vân thú sau khi nghe được câu này, nội tâm nó lập tức cảm kích nhìn về phía Diệp Thu, tặng cho hắn một đạo ánh mắt tán thưởng.
Đại ca chính là đại ca, ta yêu ngươi chết mất!
Tử Điện Thôn Vân thú mang theo ánh mắt chờ đợi, vẻ mặt của nó phảng phất như đang nói với Thải Linh mau tới cám ơn nó đi.
Thải Linh nhìn xem Tử Điện Thôn Vân thú một chút, khóe miệng nàng giật một cái, trong lòng nàng luôn có cảm giác gia hỏa này không quá đứng đắn.
Đây là ảo giác sao?
Rõ ràng ta nhìn thấy tên này rất được mà. Hắn một thân uy vũ bá khí, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ không ai bì nổi. Tính thế nào hắn cũng coi như là một vị nam tử hán đỉnh thiên lập địa a!
Nhưng Thải Linh nhờ vào giác quan thứ sáu nói cho nàng biết Tử Điện Thôn Vân thú không phải là một con Thần thú đứng đắn.