Nhìn lên trên trời một đạo Khổng Tước bẩy sắc lộng lẫy bay đi, Diệp Thu không khỏi nghĩ ra một câu thơ.
Khổng Tước rảo cánh Đông Nam!
Trong lòng hắn âm thầm tán thưởng một câu, lúc tỉnh táo lại thì bỗng nhiên phát hiện Liên Phong từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh hắn, nàng dùng một loại ánh mắt cực kỳ lạnh băng nhìn hắn.
Diệp Thu lập tức ngây người, có cảm giác xem trộm mỹ nữ bị vợ bắt quả tang.
Không biết qua bao lâu Liên Phong khẽ nhúc nhích miệng nhỏ, có chút cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng hỏi: "Đẹp không?"
"Ây. . . Không đẹp, không đẹp bằng Liên Nhi nhà ta được."
"Trong lòng ta ngươi mới là nữ nhân đẹp nhất trên đời, thế gian này không có người nào có thể sánh bằng."
Diệp Thu chột dạ nói ra, Liên Phong phủi hắn một cái. Nàng cũng không trách gì hắn, chỉ đưa mắt nhìn về phía Thải Linh rời đi.
Liên Phong mím môi một cái, cũng không biết rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, nàng từ trong ngọc trữ vật lấy ra một cây gậy màu vàng kim ném cho Diệp Thu.
"Đây là một cái pháp khí mà ta đã từ trên thân Giao Long vơ vét được, xem phẩm chất thì hẳn là một cái Tiên khí bị lãng quên."
"Cũng không biết rõ cụ thể nó làm được cái gì, nhưng ngươi cứ cầm nó về chậm rãi nghiên cứu đi."
Liên Phong đối với mấy loại pháp khí này không quá quan tâm, bởi vì nàng không ưa thích loại binh khí này.
Dù sao một vị nữ nhân suốt ngày cầm cây gậy đùa nghịch quả thật có chút không thích hợp.
Mà đây cũng không phải là phong cách của Liên Phong, cho nên nàng đã trực tiếp ném nó cho Diệp Thu, vì nàng muốn xem thử Diệp Thu ở bên ngoài còn có vị đồ đệ hoang dã nào thích hợp với kiện binh khí này không.
Nhìn xem cây gậy rỉ sắt loang lổ, hiện ra kim quang nhàn nhạt, Diệp Thu nghi ngờ nhận lấy xem xét, sau đó hắn đột nhiên sửng sốt hỏi: "Ồ, là Kim Cô Bổng sao?"
"Kim Cô Bổng là cái giống gì?" Liên Phong giật mình một cái, chẳng lẽ Diệp Thu có thể nhận biết đồ vật này?
Diệp Thu cũng không có trả lời nàng, hắn chỉ là vung cánh tay lên một cái, trong chốc lát rỉ sắt phía trên cây gậy liền bị đánh cho rơi xuống, một cỗ kim quang mãnh liệt lập tức bạo phát ra.
Đột biến bất thình lình gây nên mọi người ở đây chú ý tới.
"Đó là đồ vật gì vậy?"
Đám người nhao nhao nghi hoặc, cảm nhận được tiên uẩn cường đại đến từ Kim Cô Bổng mà lập tức giật mình.
"A. . . Tiên. . . Tiên khí sao?"
"Đậu phộng, gia hỏa này lại thu hoạch được một cái Tiên khí nữa à?"
Chuyện này không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn liền giật mình, đám người lập tức lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Bà mẹ nó, vận khí của hắn cũng quá tốt đi, trang bức mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn à?
So với bọn hắn chấn kinh, Diệp Thu càng nhiều hơn chính là cuồng hỉ, kích động.
Hắn khiêu động Kim Cô Bổng trong tay, rõ ràng trông thấy phía trên thình lình viết năm chữ to Như Ý Kim Cô Bổng.
"Ha ha ha, không nghĩ tới thế giới này cũng có đồ vật như thế. Thật có ý tứ."
Cảm thụ được Kim Cô Bổng trên tay truyền đến lực lượng kinh khủng, Diệp Thu vô cùng vui mừng.
Hắn có thể cảm giác được cây Kim Cô Bổng này có phẩm chất chí ít là hạ phẩm Tiên khí trở lên, bởi vì nó phủ bụi nhiều năm nên khí tức đã bị che dấu, uy lực có chút suy giảm.
Hiện tại Kim Cô Bổng mang tới cảm giác không có lực sát thương gì, nhưng nếu như nó gặp được chủ nhân phù hợp với nó thì uy lực của nó có khả năng liền không còn như vậy.
Sau khi mừng rỡ, Diệp Thu không quên giải thích: "Cây gậy này tên là Như Ý Kim Cô Bổng, tên khác là Định Hải Thần Châm."
"Đây chính là Thượng Cổ Tiên khí, uy lực của nó vô cùng to lớn, có thể biến to thu nhỏ, co được dãn được."
Nói đến đây Diệp Thu quét nhìn đám người chung quanh một cái, sau đó lạnh nhạt đem Định Hải Thần Châm thu vào.
Hắn nhìn xem Liên Phong đang biểu lộ có chút ngốc manh rồi tiếp tục nói ra: "Về lai lịch cụ thể của Như Ý Kim Cô Bổng thì ta không rõ, nhưng nếu như nó đã xuất hiện trong tay Giao Long, vậy cái binh khí này tất nhiên là bảo vật của Thượng Cổ Thiên Cung."
Nghe xong Diệp Thu giải thích, Liên Phong bán tín bán nghi mà gật đầu, nàng vẫn có chút không quá minh bạch, mơ mơ màng màng hỏi: "Nó có thể biến lớn thu nhỏ, co được dãn được một cách thần kỳ như vậy sao?"
"Đương nhiên, cây gậy này chính là Thượng Cổ Tiên khí, ẩn chứa vô tận đạo pháp ảo diệu chế tạo mà thành. Nó trên có thể hống trời, dưới có thể định hải, lấy Cự Long chi thế quét ngang bát hoang tứ hải giống như vào chỗ không người."
Diệp Thu càng nói càng thái quá, mà Liên Phong thì lại càng nghe càng hứng thú.
Tay nhỏ của nàng lập tức vươn ra, ngạo kiều nói: "Ta không tin, ngươi lấy nó ra cho ta xem thử đi."
Diệp Thu mỉm cười, nói: "Liên Nhi, kỳ thật cây Định Hải Thần Châm này cũng không coi là bảo bối gì, vì trên người của ta cũng có một cái so với nó còn lợi hại hơn. Ngươi có muốn thể nghiệm một chút hay không?"
Liên Phong nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, hiếu kỳ hỏi: "Trên người ngươi mà cũng có một cây gậy lợi hại như thế sao?"
"Có chứ. Ta làm sao có thể không có được?" Diệp Thu nghiêm túc nói.