Liên Phong lập tức hứng thú, nàng ngược lại là không nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Thu, khả năng là do sư tỷ của nàng còn không có dạy cho nàng kiến thức về phương diện này.
Lúc này trong đầu Liên Phong đã hiện ra một cái hình ảnh. Tại Đông Hải mênh mông vô bờ, Diệp Thu cầm trong tay cự bổng, giận dữ tận trời, quét ngang bát hoang.
A. . . Không được, không được. Ta muốn nhìn, ta muốn nhìn!
Nội tâm càng ngày càng hiếu kì, Liên Phong mở miệng hỏi: "Cây kia của ngươi cũng có thể biến lớn thu nhỏ sao?"
Diệp Thu nghe nàng nói như thế mà kém chút nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hắn đột nhiên có cảm giác tà ác nhìn cô vợ nhỏ đơn thuần ngây thơ trước mắt. Nếu như hắn lừa gạt nàng như thế thì lương tâm hắn có chút không tốt.
Liên Phong không hiểu biết về phương diện này giống như Minh Nguyệt, thế giới nội tâm của nàng vô cùng đơn thuần, có khả năng chỉ gồm sướng vui giận buồn mà thôi. Về chuyện yêu đương nàng chỉ được truyền thụ một chút từ sư tỷ của nàng.
Gặp Liên Phong ngây thơ trong sáng như vậy, Diệp Thu mỉm cười, nói ra: "Biến lớn thu nhỏ, co được dãn được là chức năng của nó. Chủ yếu là nó còn có thể để cho ngươi thể nghiệm cảm giác vui vẻ của Thần Tiên. Liên Nhi, ngươi có muốn thể nghiệm một phen hay không?"
Nói xong nụ cười Diệp Thu dần dần trở nên tà tính.
Liên Phong ngược lại là không nghe ra cái gì, mở miệng nỉ non: "A... Trên đời này còn có đồ vật thần kỳ như vậy sao? Nó có thể biến lớn thu nhỏ, co được dãn được, và còn có thể để cho ta thể nghiệm đến cảm giác vui vẻ của Thần Tiên ư? Đó là đồ vật gì kỳ quái gì a. Ta thật Không hiểu nổi."
Thì ra nàng kém kiến thức như vậy, xác thực là nàng không biết gì về chuyện ấy a!
Liên Phong thật sự không thể tưởng tượng ra loại hình ảnh đó, và cũng không thể tưởng tượng ra loại cảm giác vui vẻ đó.
Nàng lần nữa ngạo kiều duỗi tay ra, nói: "Ngươi lấy ra đi, ta muốn nhìn xem nó đến cùng là loại đồ chơi hiếm lạ cổ quái gì."
Vãi nồi, nàng muốn thấy nó thật sao?
Liên Phong đột nhiên khẽ vươn tay để cho Diệp Thu giật nảy mình.
Bảo bối à, cái đó cũng không thể tùy tiện lấy ra xem a!
Nhiều người ở đây như vậy là không được đâu. Ngươi muốn nhìn thì chúng ta phải về nhà mới được!
Diệp Thu có chút xấu hổ, hắn cũng quá thất sách khu đánh giá sai lòng hiếu kỳ của Liên Phong đối với những chuyện mới mẻ. Hắn không ngờ nàng lại có thể đơn thuần đến loại tình trạng này.
Diệp Thu cười cười tiến đến bên tai Liên Phong, nhẹ nhàng hôn má nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Liên Nhi, món bảo vật này quá mức kinh thế hãi tục, không thể để lộ ra ánh sáng, nếu không sẽ dẫn tới ảnh hưởng không tốt."
"Nếu như ngươi muốn nhìn thì lát nữa hai chúng ta tìm tới địa phương không người, ta nhất định sẽ để cho ngươi xem thoả thích."
Nghe Diệp Thu nói lời mập mờ như thế, Liên Phong vẫn là không nghe ra hắn có ý tứ gì.
Nàng biểu lộ hơi có vẻ ngốc manh mà nhìn xem tình huống chung quanh một chút, trong lòng rất là nghi hoặc.
"Ơ. . . Cái đồ vật này thần kỳ như vậy sao? Còn không thể lộ ra ngoài ánh sáng ư?"
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Liên Phong từ bỏ ý nghĩ muốn nhìn bây giờ. Nếu như Diệp Thu đã nói không thể tùy tiện lấy ra thì khẳng định là hắn không có gạt nàng.
Bởi vì Diệp Thu đối với nàng chưa từng có giấu diếm cái gì, cho dù là loại bảo vật như trường sinh dược, chỉ cần nàng mở miệng nói muốn thì Diệp Thu ngay cả do dự cũng không có mà sẽ trực tiếp đưa tặng cho nàng, chớ nói chi chỉ là một cái tiên khí. Cho nên Liên Phong ngược lại là rất yên tâm.
Sau một hồi lâu suy tư, Liên Phong nghiêm túc gật đầu, nói: "Được, có thời gian ngươi nhất định phải cho ta xem nó đó."
Nàng đã nhớ kỹ lời này, nàng thật sự nhớ kỹ.
Diệp Thu cũng đã thành công khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Liên Phong, lần sau hắn muốn không cho nàng xem cũng không được.
Nếu không phải do nơi này không tiện, vậy hiện tại hắn sẽ cho nàng xem đó đến cùng là cái đồ chơi nhỏ gì mà lại thần kỳ như vậy.
Bảo bối tươi mới có thể biến lớn thu nhỏ, co được dãn được thì Liên Phong chưa từng thấy qua, nàng thật đúng là lần đầu tiên nghe thấy.
Ừm, có thời gian ta nhất định phải đi nhìn xem và nghiên cứu một phen a!
"Ha ha ha ha. . ." Nhìn Liên Phong thật tình như thế, Diệp Thu cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hắn không biết rõ đợi đến khi Liên Phong chân chính nhìn thấy bảo bối đó thì nàng sẽ có cảm giác ngạc nhiên gì?
Diệp Thu cũng có chút mong đợi thế giới nội tâm thuần khiết của nàng khi bị ô nhiễm sẽ là một loại phản ứng như thế nào?
"Được, chỉ cần bảo bối Liên Nhi nhà ta muốn nhìn thì ta cái gì cũng không thèm đếm xỉa, ta sẽ để cho ngươi xem thoả thích. Mà ngươi không chỉ có thể nhìn mà còn có thể sờ nó nữa." Diệp Thu nghĩa chính ngôn từ nói ra, rất có bộ dáng dõng dạc đàng hoàng.
Liên Phong nghe vậy thì nội tâm lập tức xiết chặt.
Cái bảo vật đó nghiêm trọng như vậy sao?
Ta muốn nhìn nó một chút thôi mà khó như vậy ư?
Gia hỏa này càng nói càng thái quá, càng nói càng dọa người a!
Đây nhất định là trân bảo hiếm thấy rồi, ngay cả Đại Đế cảnh cũng đều có thể bị nó khuất phục!
Ừm, nó nhất định là trân bảo hiếm thấy!