Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện cao hứng, Tử Điện Thôn Vân thú từ nơi xa bu lại.
"Đại ca, đại tẩu."
Nó đột nhiên lên tiếng dọa cho Diệp Thu giật mình một cái, mười phần không vui vẻ trợn mắt nhìn sang.
"Chuyện gì?"
Nghe ra trong giọng nói của Diệp Thu không vui vẻ, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức nội tâm xiết chặt, cũng không biết mình đã phạm vào sai lầm gì.
Nó ấp a ấp úng nói: "Ta vừa rồi tại bên kia nghe được một cái tin tức ngầm."
"Tin tức ngầm gì vậy?"
Diệp Thu nhướng mày, nhìn thoáng qua chung quanh, đám người chung quanh đã tản đi không sai biệt lắm.
Cái tòa tiên cung này có bảo vật đông đảo, Tiên Cổ di chỉ càng là nhiều vô số kể, bọn hắn đã riêng phần mình tầm bảo, nên làm sao có thể có thời gian ở chỗ này dừng lại.
Chỉ nghe Tử Điện Thôn Vân thú nhỏ giọng nói ra: "Ta vừa rồi nghe được một lão đầu nói rằng, tại tầng trên của tiên cung hình như có một cái khu vực thần bí, bên trong có rất nhiều tiên bảo, tựa như là bảo khố Thiên Đế."
"Đã có rất nhiều người đều hướng bên kia đi tới, vậy chúng ta có nên đi qua đó ngó xem hay không?"
Lời này vừa nói ra, biểu lộ của Diệp Thu lập tức trở nên nghiêm túc lên, hỏi: "Không phải ngươi là thổ dân của tiên cung sao? Nơi nào có bảo bối thì ngươi cũng biết rõ mới đúng chứ."
Vừa nhắc tới điểm này Tử Điện Thôn Vân thú sắc mặt lập tức lúng túng.
"Ây. . . Cái này... cái này. . . Đại ca à, ta nói thật với ngươi mà, ta cũng không biết quá rõ a."
Nó trả lời rất nhiều vậy để cho Diệp Thu bị chọc cười. Nhưng nghĩ lại hình như cũng không có gì sai, vì gia hỏa này từ khi xuất sinh luôn một mực tránh tại bên trong lĩnh vực không gian, căn bản không dám đi ra tìm tòi tiên cung.
Tử Điện Thôn Vân thú một bên thủ hộ trường sinh dược, một bên tránh né Giao Long truy sát, cho nên nó nào dám đi ra ngoài. Do đó nó đối với tình huống của tiên cung cũng là hoàn toàn không biết gì.
Sau một hồi an tĩnh ngắn ngủi, Diệp Thu còn chưa lên tiếng thì Liên Phong đã nghi ngờ hỏi: "Bảo khố Thiên Đế sao? Chẳng lẽ toà tiên cung này là thứ còn sót lại của Thiên Đế?"
"Rất có thể. Theo ta được biết, toà tiên cung này đã tồn tại từ thời Tiên Cổ. Trong một đoạn trí nhớ hỗn loạn nào đó của ta thì ta đã từng thấy qua chủ nhân của nơi này, đó là một vị đại năng vô cùng kinh khủng, có thể làm cho Vạn tộc phải kiêng kị, nghe mà biến sắc."
"Năm đó phụ thân của ta lúc đi về cõi tiên đã gieo xuống cho ta phong ấn, lấy đại thủ đoạn đưa ta vào bên trong tòa Viễn Cổ tiên cung này."
"Mà ngoài ta ra thì cũng có rất nhiều hậu đại Tiên Đế, Thần tộc di chủng được phân biệt mang đến từng cái khu vực trong tiên cung này, sau đó lâm vào ngủ say dài đến mấy cái kỷ nguyên."
Nghe xong Tử Điện Thôn Vân thú nói ra đoạn lịch sử này, Diệp Thu cùng Liên Phong liền nhìn nhau một cái. Trong lòng bọn họ đồng thời xuất hiện một câu hỏi.
Đó là tại thời kỳ Tiên Cổ đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao có nhiều chí cường giả lại đem hậu đại của mình đưa vào cái tiên cung này và phong ấn lại?
Diệp Thu đại khái có thể minh bạch mục đích bọn hắn làm như vậy, đó là vì bảo toàn truyền thừa huyết mạch, không đành lòng để cho huyết mạch của mình bị đoạn tuyệt.
Nhưng hắn không nghĩ ra đám chí cường giả này đến cùng đã trải qua chuyện tuyệt vọng gì, mà ngay cả bọn hắn cũng không cách nào là đối thủ? Đó là tồn tại kinh khủng cỡ nào?
Nội tâm Diệp Thu phảng phất như gieo xuống một nỗi băn khoăn. Nhưng hắn không có lựa chọn hỏi Tử Điện Thôn Vân thú, bởi vì có hỏi nó thì cũng như không.
Gia hỏa này ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra thì trong đầu cũng chỉ có cô nương xinh đẹp, chứ cái gì cũng không biết.
"Xem ra lần tìm tòi tiên cung này chính là Tiên Lộ Tranh Phong a. Vừa rồi sư huynh ta truyền đến tin tức mấy chí cường giả của các đại Viễn Cổ đạo thống đều đã chạy tới tầng trên, một chút cường giả biến mất nhiều năm cũng nhao nhao xuất đầu lộ diện. Bọn hắn hiển nhiên đều là chạy tới chỗ bảo khố Thiên Đế." Liên Phong nghiêm túc phân tích một phen. "Thu, ta có dự cảm một chuyến bảo khố Thiên Đế này chính là thời điểm ta phi thăng."
Nói đến đây ánh mắt nàng có chút do dự. Kỳ thật nàng đã sớm có thể phá cảnh, chỉ là vẫn một mực không bỏ được nhân gian, rời xa Diệp Thu và các sư huynh sư tỷ tại Bổ Thiên giáo.
Cho nên Liên Phong luôn một mực không chịu đi xung kích gông cùm xiềng xích sau cùng.
Nàng chuyện đời chưa hết nên không muốn cứ như vậy liền qua loa rời đi, nội tâm nàng phần nhiều vẫn là muốn chờ đợi Diệp Thu cùng nàng phi thăng.
Thế nhưng khi vừa nghĩ tới Bạch Hổ Thủy Tổ Ly Thiên thì Liên Phong lại không thể không sớm một bước phi thăng, bởi vì Ly Thiên lần trước đã bị Diệp Thu đánh cho trọng thương, vậy tất nhiên hắn sẽ tại phi thăng chi lộ chặn đường Diệp Thu.
Do đó nàng mới muốn sớm phi thăng để trải đường cho Diệp Thu.