Ha ha ha. . . Có ý tứ. Bất Lão Sơn muốn tìm ta báo thù sao?
Diệp Thu ung dung không vội đáp lễ đối phương một cái ánh mắt, lộ ra nụ cười ngoạn vị.
Hắn có thể cảm giác được tên cường giả của Bất Lão sơn này có thực lực phi thường cường đại, cảnh giới của hắn ta cũng là nửa bước Thiên Nhân cảnh, có thể nói là trần nhà nhân gian đang tồn tại.
Mà lại cảnh giới của tên này vô cùng vững chắc, bởi vì hắn đã nhiều năm chưa phá cảnh, trải qua hơn vạn năm lắng đọng tâm cảnh, đạo pháp của hắn đã hoàn thiện đến cực hạn.
Tên cường giả của Bất Lão sơn không nói một lời, nhưng bốn phương thiên địa phảng phất như tràn ngập cừu hận sát ý.
Diệp Thu chú ý quan sát một chút, phía bên dưới có không ít nam thanh nữ tú, những người này hẳn là đệ tử của Bất Lão sơn.
"Ừm. . . Có chút ý tứ. Xem ra có trò hay để xem rồi." Diệp Thu yên lặng suy nghĩ.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ tiếp theo nên ứng đối như thế nào thì đột nhiên một thân ảnh từ thiên ngoại lao ra.
"A, ta thông suốt rồi."
"Trèo lên trèo lên trèo lên."
"Đi đâu đi đâu đi đâu. . ."
Nguyên bản bầu không khí đang khẩn trương ngột ngạt thì một con khỉ đột nhiên xâm nhập, triệt để phá vỡ sự bình tĩnh của nơi này.
"Định mệnh, con khỉ này làm sao có thể lẻn đến nơi này?"
Đám người vô cùng kinh hãi, chỉ thấy con khỉ kia đột nhiên cầm lấy một cây gậy, hung hăng nện vào kết giới cấm khu.
Một tiếng nổ vang lên, con khỉ kia trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài, hung hăng nện xuống đất, ăn đầy miệng bùn.
"Phi. . ."
"Tức chết lão Hun ta mà."
. . .
"Phụt. . . Ha ha ha ha."
Mấy giây an tĩnh ngắn ngủi qua đi, nhìn xem con khỉ kia người bụi đất mà đám người cũng là không nhịn được cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha. . . Chỗ nào xuất hiện một con khỉ hoang không biết trời cao đất rộng, ngay cả kết giới của Viễn Cổ Thiên Đình cũng dám dây vào."
"Nó không thấy nhiều cường giả Đại Đế cảnh ở đây như vậy mà vẫn chỉ có thể ở chỗ này trơ mắt nhìn xem, không dám mạo hiểm xuất thủ sao?"
Đối với hành động của con khỉ kia thì đám người cũng là không tử tế chế giễu.
Diệp Thu có chút không đành lòng nhìn thẳng, khóe miệng hắn giật một cái, cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng nghĩ lại còn tốt là những người này cũng không biết rõ con khỉ kia chính là đồ đệ của hắn, cho nên hắn cũng không cần phải mất mặt.
"Sư tôn, sư nương." Lúc này từ phía sau truyền tới một giọng nói thanh thúy.
Diệp Thu cùng Liên Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi cũng đi đến mảnh thiên địa này.
Diệp Thu biểu hiện coi như bình tĩnh, Liên Phong thì lại có chút cuồng hỉ, hỏi: "Tiểu nha đầu, các ngươi sao lại tới đây?"
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi phi thường nhu thuận đi đến trước mặt sư tôn, sư nương của mình.
Triệu Uyển Nhi ôn nhu giải thích: "Thưa sư nương, chúng đệ tử vì đuổi theo con khỉ chết tiệt kia nên mới chạy tới nơi này."
Khi nói tới con khỉ kia thì Triệu Uyển Nhi liền giận không có chỗ phát tiết. Nàng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Con khỉ ghê tởm chết tiệt kia quá mức đê tiện, làm cho đệ tử tức muốn chết. Đệ tử nhất định phải hung hăng đánh cho nó một trận, tốt nhất là đánh cho nó thành đầu heo."
Gặp Triệu Uyển Nhi tức giận như vậy, Liên Phong cũng là phi thường tò mò, hỏi: "Con khỉ kia đã làm gì ngươi?"
Triệu Uyển Nhi cũng không biết rõ giải thích như thế nào, Lâm Thanh Trúc ngược lại có chút cảm thấy buồn cười mà che miệng, nói: "Sư nương, chuyện là như vầy. Lúc trước tại bên dưới vực sâu ẩn giấu một đóa hoa Hải Đường Cửu Diệp, phẩm chất nói ít cũng là cực phẩm tiên dược."
"Uyển Nhi thật vất vả mới đánh bại được đông đảo đối thủ và thành công cầm về tiên dược, nàng chưa kịp hoàn hồn thì con khỉ kia đột nhiên lao ra đánh vào ót nàng một cái hắc côn."
"Phụt. . . Ha ha ha ha."
Nói đến đây Lâm Thanh Trúc cũng nhịn không được nữa mà cười ra tiếng.
"Sư tỷ." Nghe thấy Lâm Thanh Trúc cười nhạo mình như thế, Triệu Uyển Nhi rất là ủy khuất.
Nàng rõ ràng đã đắc thủ, nhưng nào biết rõ con khỉ kia không theo sáo lộ ra bài mà gõ cho nàng một cái hắc côn, cướp đi Tiên phẩm hoa hải đường của nàng, và nó còn khó đợi nàng kịp phản ứng mà liền một ngụm nuốt mất. Nàng chỉ có thể bất lực dậm chân.
Nghe Lâm Thanh Trúc giải thích xong, Liên Phong cuối cùng cũng minh bạch trước đó đã phát sinh chuyện gì. Trên khuôn mặt cao lãnh của nàng cũng không đè nén được mà muốn cười một tiếng, nhưng rất nhanh nó đã bị nàng che giấu đi.
Không được, tại thời điểm này tiểu nha đầu kia rất cần an ủi, ta không thể cười được!
"Ha ha ha ha. . ."
Cứ việc Lâm Thanh Trúc đã rất cố gắng áp chế, nhưng nàng vẫn là khống chế không nổi mà bật cười thật lớn.