"Được rồi được rồi, sư tỷ không cười nữa." Gặp Triệu Uyển Nhi có chút tức giận, Lâm Thanh Trúc vội vàng nhịn xuống ý cười, nói ra.
Mà Liên Phong coi như bình tĩnh, vì nói như thế nào nàng cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, điểm ấy nhẫn nại vẫn là phải có.
Liên Phong an ủi Triệu Uyển Nhi: "Uyển Nhi, không có việc gì đâu, sư nương sẽ làm chủ cho ngươi. Con khỉ kia mới vừa rồi đã ăn vụng tiên dược của ngươi thì một hồi nữa sư nương sẽ để cho nó phải phun ra."
"Hừ, mi dám ức hiếp Uyển Nhi nhà ta, vậy hãy xem ta thu thập mi như thế nào đi."
Nói đến đây trên thân Liên Phong liền phát ra một cỗ hàn ý lạnh lẽo không gì sánh được, Diệp Thu thấy vậy nội tâm lập tức hoảng hốt.
Mặc dù đồ đệ bảo bối của hắn bị khi dễ làm cho hắn cũng rất tức giận, nhưng vấn đề là kẻ ức hiếp nàng cũng là đồ đệ của hắn.
Diệp Thu thân làm sư tôn kẹp ở giữa quả thật có chút không dễ làm.
Tuy nhiên nói cho cùng Diệp Thu vẫn tương đối thiên vị cho áo bông nhỏ, nên cũng định cho con khỉ kia một bài học, để cho nó thu liễm một chút.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy Liên Phong đang muốn xuất thủ trấn áp nó thì Diệp Thu lập tức luống cuống.
Liên Phong cũng không biết rõ con khỉ kia cũng là đồ đệ của Diệp Thu, nếu như nàng không cẩn thận đem nó làm thịt thì coi như xong.
"Chờ một chút, chờ một chút. . ." Nghĩ tới đây Diệp Thu vội vàng ngăn cản Liên Phong đang muốn xuất thủ.
Liên Phong thì mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hỏi: "Chờ cái gì a? Đồ đệ bị khi dễ mà ngươi thân làm sư tôn nhưng lại bỏ mặc không quan tâm, ta liền chịu không được."
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn do dự một trận, trong lòng yên lặng kêu lên.
Khỉ con à, vi sư đã tận lực, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Diệp Thu rất muốn nói ra con khỉ kia cũng là đồ đệ của hắn, nhưng hắn lại có chút lo lắng nên cũng không có mở miệng.
Dù sao Hunter Ngộ Không thân mang đại nhân quả, mà nó lại là kẻ chuyên đi gây họa, có quỷ mới biết về sau nó còn có thể gây ra đại hoạ gì.
Diệp Thu cũng không muốn cho chùi đít cho Hunter Ngộ Không, cho nên hắn liền dứt khoát để cho Liên Phong dọn dẹp nó một chút, để cho nó thu liễm lại hiếu chiến chi tâm.
"Ừm. . . Được rồi, ngươi cũng đừng hạ tử thủ, cho nó một phen giáo huấn là đủ rồi." Diệp Thu khuyên nhủ một câu.
Hắn không có ý định nhúng tay vào chuyện này, Liên Phong nghi ngờ nhìn xem hắn, trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Gia hỏa này có vẻ là lạ, ta cảm giác hắn đang cố ý thiên vị con khỉ kia. Chẳng lẽ nó cũng là đồ đệ của hắn?"
Trong lòng Liên Phong đột nhiên toát ra một cái ý niệm như vậy. Không thể không nói giác quan thứ sáu của nữ nhân thật sự rất chuẩn, vừa đoán liền trúng.
Liên Phong hoài nghi không phải là không có đạo lý, bởi vì nàng rất hiểu Diệp Thu. Nếu không phải là người thân thiết thì hắn xưa nay không quản chuyện sinh tử của người khác. Người có thể để cho Diệp Thu chú ý như thế thì đều là chí thân của hắn.
Mang theo hoài nghi, Liên Phong gắt gao nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu, nói: "Ngươi nói thật đi, con khỉ kia có phải là hoang đồ mà ngươi ở bên ngoài thu nhận hay không?"
Diệp Thu nghe nàng chất vấn như vậy thì lập tức hoảng hốt.
Định mệnh, ta không hề tiết lộ chút gì mà nàng cũng có thể đoán được ư?
Nàng đã mở góc nhìn của Thượng Đế rồi sao?
Liên Phong hỏi vậy cũng để cho Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi giật nảy mình.
"Cái gì? Chúng ta còn có một vị tiểu sư đệ hả?"
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi nhìn nhau một cái, sau đó nhìn một chút sư tôn đang biểu lộ vẻ chột dạ, rồi lại nhìn một chút con khỉ tức chết người không đền mạng đang biểu lộ vẻ đê tiện ở nơi xa.
Lúc này nội tâm các nàng lập tức phiền muộn một trận.
Gia hỏa kia thật sự là đồ đệ của sư tôn sao?
Trong lòng các nàng có cảm giác rợn cả tóc gáy. Lâm Thanh Trúc đột nhiên nhớ tới hình như khi con khỉ kia vừa mới xuất thế thì sư tôn đã từng rời khỏi Tử Hà phong mấy tháng.
Hẳn là như vậy a!
Nghĩ đến đây Lâm Thanh Trúc vô cùng chấn động. Nếu như nàng không có nhớ lầm thì con khỉ kia tựa như là từ hậu sơn của Tử Hà phong bay ra.
Người khác có khả năng không rõ ràng, nhưng Lâm Thanh Trúc thân là thủ toạ của Tử Hà phong, cho nên nàng đối với tình huống của Tử Hà phong vẫn là vô cùng hiểu rõ.
Gặp Lâm Thanh Trúc muốn nói cái gì, Diệp Thu biết rõ nàng đã nhớ ra, hắn vội vàng đưa cho nàng một cái ánh mắt.
Lâm Thanh Trúc lập tức ngừng lại, che miệng không dám nói gì.
Diệp Thu lập tức nới lỏng một hơi. Đúng là áo bông nhỏ của ta trong lòng vẫn luôn có người sư tôn này a!