"Làm sao có thể a." Diệp Thu chột dạ nhìn Liên Phong một cái, phủ định hoàn toàn chuyện này: "Con khỉ kia có sở học đạo pháp cùng Tử Hà phong của ta không giống chỗ nào, vậy nó làm sao có thể là đệ tử của ta được. Ta xin thề ta cùng con khỉ này tuyệt đối không có chút quan hệ nào."
Nghe hắn nói như thế Liên Phong có chút bán tín bán nghi. Vừa rồi nàng cũng chú ý tới Hunter Ngộ Không sử dụng pháp thuật xác thực không giống Diệp Thu. Bởi vì Diệp Thu dùng kiếm mà nó thì dùng côn.
"Ừm. . . Nếu con khỉ kia đã không phải là đệ tử của ngươi thì ta liền không có lo lắng." Liên Phong lạnh lùng nói ra một câu, sát ý lập tức phóng thích ra ngoài.
Diệp Thu thật sự giật nảy mình, nhưng lại không dám mở miệng.
Lâm Thanh Trúc trong lòng biết rõ sư tôn khó xử, vội vàng đứng ra giải thích: "Sư nương, con khỉ kia mặc dù thiên tính ngang bướng, nhưng tội nó không đáng chết, tùy tiện giáo huấn một phen là được rồi. Nói như thế nào nó cũng là một trong tuổi trẻ Chí Tôn của Đông Hoang, nếu cứ như vậy giết nó thì không khỏi khá là đáng tiếc."
"Sư tỷ, ngươi làm sao còn thay còn khỉ kia nói chuyện?" Lâm Thanh Trúc nói vậy lập tức dẫn tới Triệu Uyển Nhi bất mãn chất vấn.
Nàng đều thảm như vậy mà sư tỷ còn không giúp nàng, ngược lại đi giúp ngoại nhân, trong lòng nàng rất là ủy khuất.
Lâm Thanh Trúc: ". . ."
Ta cũng không muốn a!
Nàng nhìn thoáng qua ánh mắt sư tôn mình mà chỉ có thể kiên trì mở miệng nói: "Sư nương, để cho ta tới giáo huấn con khỉ kia đi, vừa vặn ta cũng muốn kiến thức một chút nó có bản lĩnh thông thiên gì."
Lâm Thanh Trúc không có biện pháp khác, nàng trực tiếp rút ra Vân Tiêu kiếm chuẩn bị xông lên.
Chí ít Lâm Thanh Trúc còn có chừng mực, nếu như sư nương động thủ mà lấy tính cách lạnh lùng của nàng thì con khỉ kia coi như không chết thì cũng sẽ bị róc xuống một lớp da.
Vì sư tôn của mình thì Lâm Thanh Trúc chỉ có thể tự mình ra tay.
Nàng vừa mới mở miệng thì Diệp Thu vội vàng phụ họa: "Ừm, ta cảm thấy có thể làm vậy. Ngươi đã kiếm pháp sơ thành, vừa vặn lấy con khỉ này ra luyện tay một chút. Đồ nhi, đi thôi."
Hai thầy trò này một xướng một họa càng làm cho Liên Phong hoài nghi, trong lòng nàng tựa hồ đã nắm chắc mà cười lạnh một tiếng, ý vị thâm trường nhìn xem Diệp Thu, phảng phất như đã xem thấu tâm tư của hắn.
Nhưng mà Liên Phong cũng không có vạch trần thầy trò Diệp Thu vì cân nhắc Diệp Thu có nỗi khổ riêng. Nàng chầm chậm khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng.
"Được rồi, Thanh Trúc, ngươi đi đi. Nếu như ngươi đánh không thắng nó thì sư nương sẽ xuất thủ."
Nghe được lời này Lâm Thanh Trúc lập tức áp lực tăng gấp bội. Nếu như là trước đó thì còn tốt, nhưng hiện tại Hunter Ngộ Không đã thực lực tăng nhiều, nàng cũng không nắm chắc có thể thuận lợi cầm xuống được nó.
Bởi vì sau khi Hunter Ngộ Không ăn vào đoá hoa hải đường cửu diệp kia, tu vi của nó liền tăng nhiều, lực lượng của nó cũng đã vượt qua Chí Tôn cảnh cực hạn, sắp bước vào Phong Vương cảnh.
Lâm Thanh Trúc cũng không dám nói nàng có thể trăm phần trăm nắm được Hunter Ngộ Không, cho nên trong lòng nàng có chút sợ hãi.
Lâm Thanh Trúc ủy khuất nhìn thoáng qua sư tôn của mình, vì hắn nên nàng cũng là không thèm đếm xỉa gì nữa.
Diệp Thu lúc này trong lòng yên lặng nói: Vì vi sư thì ngươi cố mà chịu ủy khuất nhé, lát nữa vi sư nhất định sẽ đền bù cho ngươi thật tốt.
Ngay lúc Lâm Thanh Trúc chuẩn bị xuất thủ, đột nhiên một trận hư không vặn vẹo từ phía dưới tràn vào đám người.
Những người ở đây vừa trông thấy Hunter Ngộ Không thì trong mắt bọn hắn phảng phất như bắn ra tia lửa, nổi cơn thịnh nộ.
"Con khỉ ôn dịch kia hiện thân rồi, chúng ta cùng tiến lên làm thịt nó thôi."
Tình huống bất thình lình làm cho tất cả mọi người đều có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, ngay cả Diệp Thu cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc này trong lòng hắn cũng đã nới lỏng một hơi vì xem ra không cần Lâm Thanh Trúc xuất thủ. Cũng do con khỉ kia đắc tội với quá nhiều người, cho nên có quá nhiều người muốn thu thập nó.
Chỉ nghe một tiếng gầm lên giận dữ vang lên, hiện trường trong nháy mắt liền hỗn loạn tưng bừng.
Hiện tại đám cường giả và Đại Đế cảnh các phương đều ôm lấy tư thái quan sát, nhưng bọn hắn cũng không có nhúng tay vào, bởi vì bọn hắn muốn nhìn xem một chút cường giả trong thế hệ tuổi trẻ có người nào kinh diễm hay không.
"Ha ha ha. . . Có ý tứ. Con khỉ hoang đến từ Đông Hoang kia vậy mà có thể đồng thời làm cho nhiều người hận nó như vậy. Nó đúng là nhân tài a." Một tên cường giả bí ẩn cười lạnh nói ra.
Liên quan tới Hunter Ngộ Không, rất nhiều người đều có suy đoán sư phụ của nó là ai. Nhưng cho đến trước mắt vẫn chưa có người nào có thể đoán được pháp thuật của nó đến cùng đã kế thừa từ ai.