Khối tái sinh cốt này đã cắm rễ tại thể nội của Hunter Ngộ Không, đồng thời lúc trước nó đã ăn rất nhiều bảo dược, tiên dược mà lại không biết cách luyện hóa như thế nào, cho nên toàn bộ dược lực đều tràn vào tái sinh cốt.
Hiện tại Hunter Ngộ Không đang trải qua một trận sinh tử tra tấn. Sự tra tấn này tên là tái sinh kiếp.
Đây chính là do tái sinh cốt đang thoát thai hoán cốt, có thể gọi là một kiếp tân sinh. Một khi tái sinh kiếp bị độ thành công, như vậy tu vi của Hunter Ngộ Không sợ là sẽ một bước lên trời.
"Tía má ơi, con khỉ này không hổ là thiên địa sủng nhi a."
Diệp Thu cảm thấy mơ hồ, vì có người tu luyện dốc ra cả một đời khổ cực nhưng cũng không tu luyện được đến Đại Đế cảnh. Mà có người vừa sinh ra chính là chuẩn Đại Đế cảnh, được ông trời ưu ái đuổi theo cho ăn cơm.
Bà mẹ nó, cuộc sống quá bất công đi!
Sau khi ổn định lại tinh thần, Diệp Thu bắt đầu suy nghĩ chuyện này đến cùng là như thế nào.
Nghiêm túc suy tư một phen, hắn đột nhiên nhớ tới tại thời điểm Hunter Ngộ Không giáng sinh từng gây nên thiên địa biến hóa, bát hoang đều có dị tượng.
Sau đó Diệp Thu đã thôi diễn thiên cơ, hắn phát hiện con khỉ này chính là thiên mệnh chi tử ứng kiếp mà thành. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Thu lại muốn thu Hunter Ngộ Không làm đồ đệ.
Bây giờ trông thấy khối tái sinh cốt này thì ý nghĩ trong lòng Diệp Thu càng thêm kiên định.
"Có ý tứ. Con khỉ này chính là thiên tuyển chi nhân sao? Ấy, không đúng, nó chính là thiên tuyển chi hầu sao?"
Lịch đại tổ sư của Tử Hà phong cũng từng lưu lại di ngôn, đó là tại bên trong sơn động sau núi có một tảng thất thải thần thạch chính là Thượng Cổ thần vật cần được chăm sóc thật tốt.
Bây giờ đúng là đã ứng nghiệm tiên đoán của tổ sư, con khỉ này quả thật là thiên mệnh chi tử.
Bổ thiên a bổ thiên! Trận đại kiếp này đến cùng là cái gì?
Diệp Thu từ trước đến nay cũng không nghĩ thông điểm này.
Nếu như là hắc ám quỷ dị náo động thì cũng không tính, bởi vì quỷ dị nhất tộc bây giờ đã mai danh ẩn tích, căn bản tìm không thấy chỗ ẩn thân của bọn hắn.
Về phần náo động khác thì Diệp Thu hiện tại còn nghĩ không ra đến cùng là cái gì. Cho nên bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm chính là yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nghĩ tới đây ánh mắt Diệp Thu lại lần nữa nhìn về phía Hunter Ngộ Không.
Giờ phút này nó đang tiếp nhận thống khổ do tái sinh kiếp mang đến, sinh mệnh lực của nó đang suy kiệt, thoi thóp.
Còn tốt là lúc trước Hunter Ngộ Không đã ăn vào rất nhiều bảo dược làm lực lượng tiếp tế, do đó nó mới miễn cưỡng có thể duy trì hiện trạng.
"Ừm, con khỉ nhỏ nhà ngươi quả nhiên là rất ngang ngạnh. Cũng được, hôm nay vi sư sẽ lại giúp ngươi một lần nữa." Diệp Thu cười khổ, lắc đầu nói.
Sau đó hắn chậm rãi đẩy ra một chưởng, trong chốc lát một cỗ lực lượng vô cùng tinh khiết liền tràn vào thể nội của Hunter Ngộ Không, giúp cho nó dịu đi thống khổ, trợ giúp nó vượt qua trận tái sinh kiếp này.
Tại phía dưới lực lượng cường đại của Diệp Thu gia trì, thân thể Hunter Ngộ Không bắt đầu toả ra kim sắc kim phù văn có lực lượng phi thường thuần túy.
Tại huyết Mệnh Môn của nó không ngừng tuôn ra lực lượng kinh người, sinh mệnh lực của nó lại lần nữa hiển hiện.
Lúc này khí tức của Hunter Ngộ Không bắt đầu khôi phục lại. Tại bên trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thu, nó đang tiến vào trạng thái Niết Bàn trùng sinh.
"Cái này. . ."
Diệp Thu đột nhiên phát hiện tu vi của Hunter Ngộ Không bắt đầu phi tốc tăng lên, nhảy vọt tới Phong Vương cảnh.
"Định mệnh."
Loại tốc độ đột phá này để cho Diệp Thu cũng giật mình kêu lên.
Đây còn là phàm nhân sao? Nó quả thực là một tên quái vật a!
Không đúng, nó vốn cũng không phải là người!
Hunter Ngộ Không đột phá Phong Vương cảnh xong thì cũng không đình chỉ xung kích, mà nó vẫn tiếp tục xông phá cảnh giới phía trên.
Lúc này toàn thân Hunter Ngộ Không đang bị một đoàn kim sắc kim phù văn bao phủ.
Diệp Thu chậm rãi thu tay, đem Kim Cô Bổng đặt ở bên cạnh Hunter Ngộ Không, sau đó hắn liền biến mất khỏi cấm khu.
Trong cơn ngủ mê, Hunter Ngộ Không tựa hồ cảm thấy dị thường, hình như có một đôi tay đang đẩy nó tiến lên, nội tâm nó mười phần cuồng hỉ.
Hunter Ngộ Không giãy dụa muốn mở mắt ra nhìn xem đến cùng là người phương nào đang tương trợ nó nhưng không thể.
Nó suy nghĩ một hồi lâu và trong lòng đã có đáp án, đó là giữa thiên địa này ngoại trừ sư phụ của nó ra thì không thể là ai nữa. Bởi vì nó không có bằng hữu, càng không có người thân.
"Sư phụ, là ngài sao?"
Hunter Ngộ Không giãy dụa hô to một tiếng, trong giọng nói hiện ra mấy phần ủy khuất, tựa như một đứa bé ra ngoài chơi bị bắt nạt trở về nhà kể khổ với trưởng bối vậy.
Lúc này tại bên ngoài cấm khu, Diệp Thu nghe được tiếng kêu này mà nội tâm thương xót.
Con khỉ này cho dù ưa thích gây chuyện thị phi, nhưng nói cho cùng nó cũng là đồ đệ của hắn.
Diệp Thu nói là không thèm để ý tới nó chỉ là giả, bởi vì hắn không muốn đối mặt mà thôi.
Diệp Thu nhìn thoáng qua Hunter Ngộ Không kêu gọi bên trong cấm khu, rồi hắn hung ác nhẫn tâm mà không có đi nhận nó.
Từ ngày giả biệt tại Bồng Lai tiên sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động, thế gian này đã không còn tồn tại Bồ Đề tổ sư.
Diệp Thu rời khỏi cấm khu, đi ra bảo khố Thiên Đế và tìm kiếm đám người Mạnh Thiên Chính.