Sau khi rời khỏi bảo khố Thiên Đế, Diệp Thu tiến về tầng dưới của tiên cung để truy tìm tung tích của đám người Bổ Thiên giáo. Thế nhưng hắn tìm cả buổi mà cũng không nhìn thấy một vị đệ tử của Bổ Thiên giáo nào.
"Quái lạ, bọn hắn đi đâu hết rồi?"
Diệp Thu mơ hồ có loại dự cảm bất tường. Khi nghĩ tới ánh mắt của Công Tôn Bạch lúc rời đi hắn đột nhiên nội tâm run lên.
"Không tốt, khẳng định là lão gia hỏa kia đã giở trò quỷ."
Sự bất an trong lòng Diệp Thu càng phát ra mãnh liệt. Trước đó Bất Lão sơn tại Đông Hoang đã bị Bổ Thiên giáo hủy diệt, mà Công Tôn Bạch thân là lão tổ của đạo thống Bất Lão sơn thì ông ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ trả thù.
Đây là một cái cục diện không chết không thôi, vĩnh viễn không có khả năng ngừng lại.
Huống hồ trước đây tại bên trong Đế mộ Đại trưởng lão Công Tôn Dương của Bất Lão sơn tại Đông Hoang cũng đã bị Diệp Thu giết chết, tin tức này đã sớm truyền ra khắp bát hoang, cho nên Công Tôn Bạch không có khả năng không biết rõ.
Dưới tình thế cấp bách Diệp Thu cũng không còn để ý tới cái gì nữa, hắn trực tiếp mở ra thiên nhãn để tìm kiếm trong phạm vi lớn.
Diệp Thu nhất định phải nhanh chóng tìm ra tung tích của đám người Mạnh Thiên Chính, nhằm xác định bọn hắn phải chăng đang gặp phải nguy hiểm.
Thần thức của Diệp Thu lan tràn khắp thiên địa, hắn bắt đầu truy tung trong phạm vi lớn.
Diệp Thu dùng hơn nửa ngày thời gian và rốt cục tại một chỗ hàn băng cực địa phát hiện một chút manh mối.
Bên trong hàn băng cực địa này ẩn chứa một đạo pháp thuật cấm kỵ ngăn cách ngoại giới cùng bên trong liên hệ với nhau.
Tại lối vào hàn băng cực địa còn có mấy tên lão giả áo đen trấn giữ. Từ y phục của bọn hắn thì Diệp Thu dễ dàng phán đoán ra đây chính là trang phục của thánh địa Bất Lão sơn.
Sau khi phát hiện bọn hắn tồn tại, Diệp Thu liền ẩn nấp tại bên trong bóng tối, yên lặng quan sát cử động của bọn hắn.
Hắn nghe thấy hai tên lão giả tại cửa ra vào đang cùng nhau nghị luận.
"Vương sư huynh, ngươi nói xem tại sao lão tổ lại muốn đem những người này giam giữ ở bên trong hàn băng cực địa, mà không phải là trực tiếp giết chết cho xong hết mọi chuyện? Lão tổ hại nhóm chúng ta phải từ bỏ tiên duyên không dễ có mà ở chỗ này đau khổ chờ đợi." Một tên trưởng lão chửi bậy lên.
Vương Hàn bên cạnh trợn trắng mắt, nói: "Ta nào có biết rõ a? Tâm tư của lão tổ nhóm chúng ta làm sao có thể đoán được."
"Ngươi vẫn nên trung thực ở lại đi, cứ làm tốt chức trách của mình, miễn cho đến thời điểm lão tổ nổi giận thì kẻ xui xẻo cũng không chỉ một mình ngươi đâu."
Nhắc tới chuyện này thì bọn hắn cũng bất đắc dĩ, vì trận thám hiểm tiên cung vốn là kỳ ngộ khó được, nhưng mà bọn hắn hoàn toàn không có cơ hội đi tìm kiếm tiên duyên thuộc về mình, ngược lại phải đến canh giữ ở cái phá hầm băng này.
Nghe Vương Hàn nói xong, Lý Nguyên cũng cảm thấy một trận ớn lạnh. Khi hắn nhớ tới lão tổ có thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn thì trong lòng hắn lập tức hoảng sợ, cũng không dám lại oán giận cái gì.
Sau khi ổn định lại, không biết Vương Hàn lại nghĩ tới cái gì mà tiếp tục nói ra: "Ta nghe nhị sư huynh nói rằng lão tổ lần này chuẩn bị xuất thủ đối với vị kia của Bổ Thiên giáo, bởi vậy ngài ấy mới cố ý đem những người này bắt lại nhằm thiết kế một cái bẫy rập cho vị kia."
"Trước đó Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang đã hủy diệt một nhánh của đạo thống Bất Lão sơn chúng ta, khiến cho khí vận của toàn bộ Bất Lão sơn đại giảm, loại đại thù bực này chúng ta không thể không báo."
"Bất kể nói như thế nào thì khẳng định lần này lão tổ sẽ làm thật. Mà ta còn nghe nói chuyện này được lão tổ chuyên môn xin phép tiên nhân ở thượng giới và đạt được bọn hắn cho phép."
Lời này vừa nói ra, Diệp Thu giấu ở chỗ tối lập tức giật mình.
"Lão gia hỏa kia vậy mà muốn tính toán ta."
Lúc này sát ý trong lòng Diệp Thu trong nháy mắt liền tăng vọt, ánh mắt hắn lạnh lẽo không gì sánh được.
Diệp Thu đời này ghét nhất chính là bị người ủy hiếp, Công Tôn Bạch vậy mà dám đem đám người của Bổ Thiên giáo bắt lại, khả năng đây chính là thủ đoạn uy hiếp Diệp Thu cuối cùng của ông ta.
Chỉ là Diệp Thu có chút không nghĩ ra vì sao đám người Mạnh Thiên Chính lại bị bắt mà hai vị đồ nhi của hắn ngược lại vẫn bình yên vô sự mà tránh thoát một kiếp?
Chẳng lẽ Công Tôn Bạch biết rõ trên thân Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi có ngọc phù do Liên Phong lưu lại?
Nghĩ tới đây nội tâm Diệp Thu lập tức tuôn ra một trận cảm giác nguy cơ, thì ra Công Tôn Bạch đã sớm để mắt tới hắn và luôn một mực tìm kiếm cơ hội ra tay.
"Ha ha ha ha. . . Có ý tứ. Nếu không phải lão tử sớm phát giác thì kém chút nữa liền để cho lão ta đạt được ý muốn."
Diệp Thu cảm thấy mình rất may mắn, vì dự cảm của hắn từ trước đến nay đều đúng, và hắn sẽ cố ý đi tra xét một phen.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Diệp Thu, Bất Lão sơn đã bắt đầu động thủ.
Nếu như bọn hắn đã động thủ thì Bổ Thiên giáo và Diệp Thu cũng không cần thiết lại cùng bọn hắn nói chuyện đạo nghĩa gì nữa.