"Người nào?"
Vương Hàn trấn giữ tại cửa ra vào đột nhiên cảm giác được một trận âm phong lạnh thấu xương thổi qua, nội tâm hắn giật mình mà vội vàng quát.
Phải biết đây chính là cấm địa mà lão tổ của bọn hắn tự mình điểm danh trọng điểm chăm sóc, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần. Nếu như nơi này xảy ra vấn đề gì thì lão tổ sẽ lấy cái mạng nhỏ của bọn hắn ra đền tội.
Bọn hắn nào dám có nửa điểm thư giãn, khi cảm giác được dị động thì bọn hắn lập tức nhấc lên cảnh giác, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Lúc này chỉ thấy tại vực sâu nhỏ hẹp mờ tối có một đạo thân ảnh áo trắng chậm rãi từ phía trên hạ xuống.
Hai người Vương Hàn xem xét thì lập tức nội tâm ớn lạnh.
"Diệp Thu!"
Khi nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người tới, trong lòng bọn hăn hoàn toàn nguội lạnh, không dám tin vào mắt mình.
Không phải Diệp Thu đang ở tại bảo khố Thiên Đế ư? Tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người phản ứng nhanh nhất chính là Vương Hàn, khi hắn vừa phát hiện Diệp Thu thì liền âm thầm móc ra ngọc phù chuẩn bị hướng về Công Tôn Bạch truyền đạt tin tức.
Nhưng ngay lúc Vương Hàn móc ra ngọc phù và vừa định bóp nát ngọc phù thì đột nhiên. . .
Phụt!!!
Chỉ thấy tiên huyết phun ra nhuộm đỏ một mảnh đất, một cánh tay miễn cưỡng bị chém rụng.
"A. . ."
Cánh tay cầm ngọc phù của Vương Hàn đã trực tiếp bị chém rụng, làm cho hắn phát ra tiếng kêu thống khổ.
Tiếng kêu thảm này của Vương Hàn lập tức kinh động đến đám trưởng lão của Bất Lão sơn tại phụ cận, bọn hắn trong nháy mắt liền chạy tới.
Nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Thu thì liền không ai bảo ai mà lui về sau một bước, lộ ra ánh mắt e ngại.
"Diệp Thu, ngươi muốn làm gì? Ngươi vô duyên vô cớ đả thương trưởng lão của Bất Lão sơn chúng ta là vì xâm nhập cấm địa phải không?"
Có một trưởng lão chất vấn Diệp Thu, nhưng một giây sau đầu của hắn ta đã trực tiếp rơi xuống đất.
Loại thủ đoạn đơn giản thô bạo này lập tức chấn kinh toàn trường, tất cả trưởng lão, đệ tử của Bất Lão sơn đều không tự chủ được mà tiếp tục lui lại và run lẩy bẩy.
Bọn hắn còn coi là chuyện bọn hắn đang làm thì Diệp Thu vẫn không biết rõ, do đó bọn hắn còn có ý đồ lừa gạt Diệp Thu để dụ hắn rời đi.
"Hừ. . . xem ra cái thánh địa Bất Lão sơn này đã không cần thiết phải tồn tại." Diệp Thu lúc này phi thường phẫn nộ, hắn xuất thủ cơ hồ không lưu tình chút nào, mà hắn cũng lười giảng đạo lý với bọn này.
Diệp Thu đưa tay ra, sức mạnh vô thượng nghiền ép tới. Không đến một lát, tất cả đám người chỗ cửa động trong nháy mắt liền ngã xuống đất bỏ mình.
Cuộc đồ sát không chút huyền niệm này diễn ra quá chóng vánh, dù cho bên trong cũng có người có thực lực mạnh nhất là một vị trưởng lão Phong Vương cảnh trung kỳ. Nhưng loại thực lực này tại trước mặt Diệp Thu ngay cả giãy dụa cũng không có cơ hội.
Chỉ ba giây ngắn ngủi mà mấy trăm tên trưởng lão, đệ tử của Bất Lão sơn toàn bộ đều bị Diệp Thu chém giết.
Chỉ có Vương Hàn ngay từ đầu luôn muốn mật báo đang che lấy cánh tay bị chém đứt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn xem Diệp Thu.
Diệp Thu lạnh lùng nhìn Vương Hàn, hỏi: "Nói đi, người của Bổ Thiên giáo chúng ta đang bị nhốt ở đâu?"
Tuy nhiên Vương Hàn cũng là một khối xương cứng, dù đối mặt với uy áp của Đại Đế cảnh mà hắn không hề lui bước, ngược lại còn cười như điên, nói.
"Ha ha ha ha. . . Diệp Thu, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn cứu người thì nằm mơ đi."
Nói xong Vương Hàn cũng không đợi Diệp Thu động thủ mà hắn liền muốn tự bạo kết liễu chính mình.
Thế nhưng Diệp Thu làm sao có thể để cho Vương Hàn như nguyện. Hắn một tay bóp cổ của Vương Hàn và khống chế Vương Hàn lại.
Sau đó Diệp Thu cười lạnh nói: "Ta sẽ bị các ngươi giết chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu. Ngươi rất cứng a, vậy tiếp theo ta sẽ để cho ngươi thể nghiệm một chút cảm giác gọi là sống không bằng chết."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vương Hàn liền lộ ra hận ý vô cùng kinh khủng. Hắn tuyệt đối tin tưởng Diệp Thu có thể làm ra sự tình phi thường tàn nhẫn, bởi vì Diệp Thu vốn không phải là loại người lương thiện.
Về thủ đoạn của hắn thì chỉ cần ngươi có thể tưởng tượng ra được là sẽ không có gì Diệp Thu không làm được.
Nhưng mà hôm nay đã đi đến một bước này thì Vương Hàn cũng đã không còn đường lui, cho nên hắn vẫn như cũ cắn răng giận dữ, nói: "Diệp Thu, ngươi muốn chém muốn giết hay muốn róc da róc thịt ta thì cứ tự nhiên, ngươi muốn làm gì cũng được. Nếu như hôm nay lão phu được bỏ chạy thì lão phu sẽ theo họ của ngươi."
"Ta nói cho ngươi biết, coi như ngươi giết ta thì ngươi cũng không thể cải biến được kết cục hủy diệt của Bổ Thiên giáo đâu. Ngươi hãy chờ đợi đến lúc ngươi đi nhặt xác cho các sư huynh của ngươi đi."
"Ha ha ha ha. . ."
Nghe Vương Hàn phát ra tiếng cười cuồng vọng, sát ý của Diệp Thu càng thêm băng hàn. Lúc này hắn có thể cảm giác được trong cái hầm băng trước mắt đang tồn tại một đạo vô thượng cấm pháp cực kỳ cường đại.
Mà lại coi như Diệp Thu đem cấm pháp mở ra, vậy tình huống ở trong đó cũng là mười phần phức tạp vì bên trong có càn khôn.
Nếu như Diệp Thu muốn tìm ra tất cả mọi người của Bổ Thiên giáo thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.