Diệp Thu bình tĩnh nhìn xem Vương Hàn trước mặt còn đang giãy dụa mà lộ ra một tia cười lạnh.
"Tốt, ngươi rất có gan, ta hi vọng một hồi nữa ngươi còn có thể tiếp tục bảo trì loại khí phách này."
Theo giọng nói vô cùng băng lãnh truyền đến từ Diệp Thu, nội tâm Vương Hàn có dũng khí dự cảm bất an.
Diệp Thu đột nhiên duỗi ra một tay, hung hăng đập lên đỉnh đầu của Vương Hàn.
Trong chốc lát, sự đau đớn kịch liệt truyền đến để cho Vương Hàn suýt chút nữa bất tỉnh.
Thế nhưng một cánh tay khác của Diệp Thu lại phát ra sinh mệnh chi lực cường đại và không ngừng sửa chữa phục hồi thần hồn của Vương Hàn.
Sau đó Diệp Thu trực tiếp rút ra linh hồn của Vương Hàn làm cho Vương Hàn vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vương Hàn nghĩ tới vô số thủ đoạn tra tấn, nếu là công kích nhục thân thì hắn đều có thể cắn răng nhẫn chịu, nhưng hắn không nghĩ tới Diệp Thu đối với nhục thân của hắn căn bản không có hứng thú, mà lại trực tiếp rút lấy linh hồn của hắn.
Chỉ thấy trên mặt Diệp Thu lộ ra sát ý, cười lạnh nói ra: "Ta muốn làm gì ngươi rất nhanh liền biết rõ. Yên tâm đi, chuyện kế tiếp tuyệt đối sẽ để cho ngươi chết đi sống lại, vô cùng thoải mái."
Vừa dứt lời thì liền thấy tay phải của Diệp Thu đột nhiên toát ra một ngọn lửa, đó chính là Hồng Liên Nghiệp Hoả có thể đốt hết mọi nghiệp quả.
Theo khí tức hỏa diễm kinh khủng xuất hiện, sắc mặt Vương Hàn trong nháy mắt đã hoàn toàn trắng bệch.
"Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Không. . ."
Vương Hàn bắt đầu vùng vẫy, điên cuồng như muốn chạy trốn khỏi Địa Ngục. Thế nhưng hắn lại bị Diệp Thu một tay nắm lấy, trực tiếp đem linh hồn của hắn ném vào bên trong Hồng Liên Nghiệp Hoả, và Diệp Thu còn dùng đại thủ đoạn duy trì linh hồn của Vương Hàn không bị đốt sạch.
Tại bên trong vô tận tra tấn, Vương Hàn rốt cục đã cảm nhận được cái gì gọi là địa ngục trần gian.
Vô luận trên thân thể bị đau đớn cỡ nào thì cũng không bằng trên linh hồn bị tra tấn. Đó là nội tâm đau khổ, sống không bằng chết.
"Không. . ."
Bên trong nghiệp hỏa, Vương Hàn không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, âm thanh quanh quẩn khắp vực sâu, đáng tiếc là không có người nào nghe được.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi nhưng Vương Hàn phảng phất như đã chịu vài vạn năm thống khổ, tinh thần của hắn bắt đầu uể oải, triệt để hoảng hồn.
Nhìn xem kiệt tác hài lòng trước mặt, Diệp Thu cười lạnh nói ra: "Ngươi nói hay là không nói?"
"Phi. . ." Tuy nhiên cứ việc đau khổ kịch liệt nhưng Vương Hàn vẫn như cũ còn rất mạnh miệng, không hé ra một lời.
Diệp Thu thấy vậy thì càng cảm thấy hứng thú, vì hắn đời này rất ưa thích đi áp chế những kẻ mạnh miệng.
"Tốt, ngươi có gan đấy, chỉ là ta không biết rõ tiếp theo ngươi còn chịu nổi nữa không."
Sau khi cười lạnh nói ra, Diệp Thu lại lần nữa phát lực, Hồng Liên Nghiệp Hỏa bắt đầu từng bước một thôn phệ linh hồn của Vương Hàn, làm tan rã linh hồn của hắn ta.
Khi thì lôi điện cuồn cuộn, khi thì hàn băng lạnh thấu tâm can. Bất luận kẻ nào bị loại tra tấn này thì cũng không thể chịu nổi.
Vương Hàn xác thực là một tên Ngoan Nhân, hắn vậy mà có thể cắn răng giữ vững được một canh giờ.
Nhưng kẻ càng mạnh miệng thì sẽ càng sụp đổ tinh thần khủng khiếp hơn. Sau khi giữ vững được một canh giờ, Vương Hàn rốt cục há mồm hô to.
"Ta nói, ta nói. . ."
"Van cầu ngươi cho ta một sự thống khoái."
Giờ phút này trong mắt Vương Hàn chỉ có sự sợ hãi vô tận. Hắn tung hoành bấy lâu nay mà chưa từng thấy qua loại Ngoan Nhân như Diệp Thu, và cũng không có trải qua loại tra tấn kinh khủng này.
Thống khổ và sợ hãi đã chiếm cứ nội tâm của Vương Hàn, thể xác và tinh thần của hắn đã chết lặng, linh hồn đang run rẩy. Hắn rốt cục đã đỡ không nổi.
Gặp vậy Diệp Thu liền cười lạnh, thu hồi nghiệp hỏa, nói ra: "Nói đi, đám người sư huynh ta đang bị nhốt ở đâu."
Vương Hàn run rẩy nói: "Bọn hắn bị giam tại bên trong hầm băng, trong đó có hơn một ngàn cái thông đạo, mỗi một cái thông đạo đều tồn tại một đạo phong cấm cần từng bước mở ra."
"Nếu như cường công thì sẽ phát động phong cấm bắn ngược, một khi phong cấm phát động thì cho dù là Đại Đế cảnh cũng sẽ bị vây chết ở bên trong không cách nào thoát ra được."
Lời này vừa nói ra, Diệp Thu lập tức giật mình, hắn không nghĩ tới Công Tôn Bạch vì thiết kế bẫy rập cho hắn mà đã bí mật bố trí một cái kinh thiên đại trận như thế.
"Ha ha ha, xem ra lão ta đã vì ta mà tỉ mỉ chuẩn bị trận pháp giảo sát này." Cười châm chọc một tiếng, Diệp Thu lại hỏi: "Những phong cấm này làm như thế nào để mở ra?"
Nghe Diệp Thu hỏi vậy trong mắt Vương Hàn liền hiện lên một tia âm lãnh, còn muốn tính toán cái gì đó.
Nhưng ánh mắt này vừa vặn bị Diệp Thu bắt được, hắn lập tức cười nói: "Xem ra ngươi vẫn là không thành thật cho lắm. Nếu đã như vậy thì ta liền tăng thêm một cây đuốc."
Vừa nghe thấy mình lại muốn bốc cháy, Vương Hàn lập tức lòng như tro nguội, hắn cũng không tiếp tục muốn chịu đựng loại tra tấn khủng khiếp đó nữa mà vội vàng kêu lên.
"Ta nói, ta nói. Mỗi một đạo phong cấm đều là do lão tổ của ta tự mình bố trí, cần có thủ pháp chuyên môn mới có thể mở ra."
Nói xong Vương Hàn liền đem thủ pháp kia dạy cho Diệp Thu. Diệp Thu chỉ dùng mấy giây thì liền học xong.