Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 769 - Chương 770 - Khu Rừng Tà Dị

Chương 770 - Khu Rừng Tà Dị
Chương 770 - Khu Rừng Tà Dị

Diệp Thu đi đến phía trước hầm băng để thí nghiệm một chút, hắn nhẹ nhàng chạm vào thì đạo phong cấm thứ nhất liền mở ra.

Nhưng mà Diệp Thu vẫn không yên lòng, cho nên hắn không có lựa chọn đưa Vương Hàn lên đường mà cười lạnh nói: "Ha ha ha, lão già kia, ta không tin các ngươi tỉ mỉ bày ra một cái tử cục sẽ bị ta phá hủy đơn giản như vậy. Ta khẳng định ngươi còn cất giấu bí mật gì đó. Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi cứ như vậy mà chết đâu, ngươi phải cùng ta đi vào. Nếu như ta bị vây ở bên trong thì ta sẽ khoản đãi ngươi thật tốt."

Nói đến đây nụ cười trên mặt Diệp Thu dần dần trở nên tà ác, làm càn.

Vương Hàn nghe xong mà nội tâm triệt để lạnh đi, vì hắn tin tưởng Diệp Thu tuyệt đối nói được làm được. Nếu như Diệp Thu thật sự bị vây ở bên trong phong cấm, vậy có khả năng hắn sẽ bị Diệp Thu tra tấn trăm năm, thậm chí cả ngàn năm, vĩnh viễn chịu sự thống khổ.

Vừa rồi chỉ là bị tra tấn một canh giờ mà Vương Hàn cũng tiếp nhận không nổi, chớ nói chi là bị tra tấn dài đến mấy ngàn năm.

Vương Hàn rất muốn thoát thân thế nhưng trước thực lực tuyệt đối hắn căn bản không có cơ hội thoát thân.

Vương Hàn liền bị Diệp Thu mang vào hầm băng, Vương Hàn lập tức lòng như tro nguội, ý niệm muốn tính toán Diệp Thu của hắn đã triệt để bị xóa bỏ.

Gia hỏa này quá mức cẩn thận, hắn vậy mà một chút cơ hội cũng không cho ta!

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Diệp Thu, sau khi hắn mở ra từng tầng phong cấm, hắn rốt cục đi tới một đạo phong cấm cuối cùng.

Đạo phong cấm cuối cùng này rõ ràng khác biệt với trước đây, nó cũng là sát chiêu cuối cùng của Công Tôn Bạch.

Diệp Thu không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn về phía Vương Hàn.

Vương Hàn lập tức chấn kinh, hô lên: "Đừng động thủ , ta hiểu, ta hiểu, để ta tới."

Vương Hàn vô cùng hiểu đạo mà đã từ bỏ chống cự, bởi vì hắn đã chứng kiến sự tàn nhẫn của Diệp Thu. Hắn biết rõ nếu như mình không nói thì tiếp theo hắn tuyệt đối sẽ bị Diệp Thu tra tấn sống không bằng chết.

Thấy Vương Hàn trung thực như thế, Diệp Thu cũng là cười lạnh một tiếng, nói: "Hừ, ngươi tốt nhất hãy thành thật một chút, đừng nghĩ ý đồ xấu gì, nếu không cũng đừng trách ta tàn nhẫn. Ta có một ngàn loại phương pháp để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."

Diệp Thu nói lời lạnh lùng làm cho Vương Hàn kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng. Hắn căn bản không có nửa điểm hoài nghi bởi vì hắn tin tưởng vững chắc Diệp Thu thật sự làm được chuyện này.

Vương Hàn vừa mới trải qua tra tấn thống khổ kia nên hiện tại hắn liền muốn sớm một chút giải quyết phong cấm để Diệp Thu cho hắn một cái chết thống khoái.

Nếu như Vương Hàn dám không tuân theo thì hắn sẽ bị Diệp Thu tra tấn sống không bằng chết.

Tuyệt đối đừng có ý nghĩ lôi kéo Diệp Thu cùng đi, bởi vì cái trận pháp này còn lấy không được tính mệnh của Diệp Thu, nó chỉ có thể vây khốn hắn một thời gian dài mà thôi.

Nhưng hậu quả vây khốn Diệp Thu chính là Vương Hàn sẽ bị Diệp Thu tra tấn muốn chết lại không chết được, muốn trốn lại chạy không thoát.

Vương Hàn sợ hãi đến run lẩy bẩy bay đến lối vào hầm băng, sau đó đánh ra một đạo kết ấn. Trong chốc lát cửa động kêu ầm một tiếng rồi bị mở ra.

Thế giới bên trong hầm băng cũng dần dần hiển hiện trước mắt Diệp Thu. Đó là một mảnh rừng rậm đen như mực rất quỷ dị, tản ra lệ khí tà ác không gì sánh được, thời gian dài ở nơi này thì tâm trí sẽ bị lệ khí tà ác ăn mòn.

Nhìn thấy tình huống bên trong, nội tâm Diệp Thu lập tức lạnh như băng, lửa giận dâng lên.

"Hừ, Công Tôn Bạch, ngươi chờ đó cho ta."

Sau khi lạnh lùng nói ra một câu, Diệp Thu lại lần nữa bắt lấy linh hồn của Vương Hàn rồi đi vào cấm khu.

Vương Hàn giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng hắn vẫn như cũ không cách nào trốn được, hắn đau khổ cầu khẩn: "Đạo phong cấm cuối cùng đã mở ra, ngươi hãy cho ta chết một cái thống khoái đi."

Diệp Thu lặng lẽ quét mắt nhìn Vương Hàn, nói: "Ngươi tốt nhất hãy thành thật cho ta, trước khi chuyện này kết thúc thì ngươi không thể chết được."

Nói xong Diệp Thu một chân bước vào cấm khu, hắn liền cảm thấy một cỗ hơi lạnh âm trầm thổi tới, bốn phương thiên địa đột nhiên tuôn ra vô số oán linh.

"Ồ, đây quả thật là cấm khu, khắp nơi đều tràn ngập khí tức tà ác."

Diệp Thu hít một hơi thật sâu, hắn cực kỳ sốt ruột vì hắn không biết đám người của Bổ Thiên giáo lúc này là tình huống như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment