Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 772 - Chương 773 - Ám Chiêu

Chương 773 - Ám Chiêu
Chương 773 - Ám Chiêu

Nơi này đánh nhau tạo ra động tĩnh kịch liệt đã đưa tới đám người của Bổ Thiên giáo trong rừng rậm chú ý tới.

Không đến một lát liền có mấy trăm đạo thân ảnh từ bên trong bay ra ngoài, dẫn đầu chính là Mạnh Thiên Chính.

Bọn hắn vừa ra thì liền phát hiện người cùng Tề Vô Hối giao thủ lại là Diệp Thu mà lập tức nội tâm giật mình.

"Tề sư đệ, ngươi làm cái gì vậy?" Mạnh Thiên Chính khó hiểu nên hỏi.

Tề Vô Hối một bên không ngừng công kích, một bên giải thích: "Mạnh sư huynh, tên này là do ma linh biến thành, thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, nó còn có thể nhìn trộm ý nghĩ trong lòng người khác, ngươi tuyệt đối đừng tin tưởng nó."

"Cái gì?!!"

Đám người nghe vậy thì lập tức sinh lòng cảnh giác.

Nhận thấy Tề Vô Hối càng nói càng loạn, Diệp Thu triệt để đứng ngồi không yên, hô: "Bà mẹ nó, Tề Vô Hối, ngươi lại không dừng tay thì lão tử sẽ nổi giận đấy."

"Hừ, ngươi đừng cố lộng huyền hư, có gan thì ngươi bạo phát một cái cho ta xem một chút a." Tề Vô Hối vẫn như cũ biểu lộ vẻ mặt tức chết người không đền mạng, nói.

Diệp Thu lúc này đã triệt để phát hỏa.

"Được, nếu ngươi đã muốn bị ta đánh như vậy thì hôm nay ta sẽ thành toàn ngươi."

Diệp Thu liền có ý tưởng giống Tề Vô Hối, hắn cũng rất muốn đánh Tề Vô Hối một trận.

Trước kia Tề Vô Hối luôn một mực cùng Diệp Thu đối nghịch, bây giờ Tề Vô Hối lại mượn ma linh huyễn hóa thành bộ dáng của Diệp Thu để đánh cho đã nghiền.

Bây giờ cũng nên đến phiên Diệp Thu ra tay, hung hăng đánh cho lão tiểu tử này một trận.

Chuyện này gọi là có qua có lại.

"Hôm nay hai chúng ta thù mới hận cũ cùng tính một lượt đi."

Diệp Thu không có sử dụng thực lực Đại Đế cảnh để tránh sau này người ta nói hắn ức hiếp Tề Vô Hối.

Diệp Thu đem tu vi áp chế đến cùng cảnh giới với Tề Vô Hối, sau đó hắn bắt đầu lộ ra nụ cười quỷ dị.

Ta đã sớm muốn đánh lão tiểu tử nhà ngươi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội. Hiện tại ngươi lại chủ động đưa tới cửa thì cũng đừng trách ta! Khặc khặc khặc khặc!

Nội tâm âm thầm cười lạnh, Diệp Thu trong nháy mắt đánh ra một đạo lôi điện.

"Vãi lồng!"

Tề Vô Hối lập tức giật mình, vội vàng né tránh. Nhưng hắn còn không kịp phản ứng thì một đạo thân ảnh áo trắng đã tới sát hắn.

Tề Vô Hối chỉ cảm thấy phần bụng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Tại bên trong ánh mắt kinh ngạc của hắn thì Diệp Thu đã một quyền đánh tới.

"Hự. . ."

Một tiếng nổ vang lên, Tề Vô Hối trực tiếp bị Diệp Thu một quyền đánh bay, hung hăng nện vào mặt đất, phun ra một ngụm lão huyết.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Diệp Thu lắc mình một cái, thuấn di tới trước mặt Tề Vô Hối triển khai hai quyền.

"Cái đệt, hắn thật sự quá tàn nhẫn a."

Đám người vây xem đều sợ ngây người, quyền quyền của Diệp Thu đến thịt tuy không có lấy mạng Tề Vô Hối, nhưng khi nện ở trên mặt thì xác thực rất đau.

Ánh mắt Mạnh Thiên Chính gắt gao nhìn xem Diệp Thu ra quyền, ông ta rất nhanh liền phân biệt ra được hắn là thật hay giả.

Gặp mấy vị trưởng lão bên cạnh chuẩn bị xuất thủ tương trợ Tề Vô Hối, Mạnh Thiên Chính vội vàng ngăn lại.

Đám trưởng lão không hiểu nên hỏi: "Chưởng giáo sư huynh, ngươi có ý gì?"

Mạnh Thiên Chính mặt mo cười nói: "Ha ha ha, đây là ân oán cá nhân giữa bọn hắn, chúng ta vẫn là không nên nhúng tay vào."

"Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi, chúng ta vừa mới trải qua một trận đại chiến nên phải tranh thủ thời gian khôi phục lại."

Nghe Mạnh Thiên Chính nói vậy, đám người cũng là một mặt mê man. Nhưng chưởng giáo đã không đồng ý xuất thủ thì tất nhiên là có nguyên nhân, do đó cũng không có ai hỏi đến.

Chỉ là bọn họ có chút lo lắng cho an nguy của Tề Vô Hối.

...

"Đậu phộng, con ma linh này làm sao lại lợi hại như thế? So với mấy con phía trước còn cường đại hơn gấp mấy trăm lần."

"Phi, lão tử cùng cảnh giới còn không có bị thua thiệt lớn như vậy a."

Tề Vô Hối phun ra một ngụm bùn, hùng hùng hổ hổ gào lên.

Sau mấy phút giao thủ ngắn ngủi hắn đã sắp mất đi sự tự tin.

Vì cái gì con ma linh này lại có thực lực cường đại như thế? Chuyện này không hợp lý a!

Tề Vô Hối người đầy bụi đất từ dưới đất đứng lên. Hắn nhìn xem Diệp Thu mà dần dần bình tĩnh lại.

"Phù. . . Gia hỏa này cũng có chút đồ vật, xem ra ta không thể cường công."

Sau khi ổn định lại tinh thần và suy tư một phen, ánh mắt Tề Vô Hối bỗng nhiên hiện lên một tia tà ác.

Diệp Thu lập tức minh bạch lão tiểu tử này lại suy nghĩ ra ám chiêu gì đó.

Xem ra ta phải cẩn thận một chút mới được, nếu như ta bị trúng chiêu của hắn thì thật sự quá mất mặt!

Bình Luận (0)
Comment