Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 773 - Chương 774 - Các Ngươi Quá Không Có Đạo Đức!

Chương 774 - Các Ngươi Quá Không Có Đạo Đức!
Chương 774 - Các Ngươi Quá Không Có Đạo Đức!

Thiên địa chung quanh trở nên mờ tối, khí tức quỷ dị phiêu tán trong không trung, Diệp Thu cùng Tề Vô Hối cách không đối mặt.

Tương đối thú vị là rõ ràng Tề Vô Hối mới là một phương yếu thế, nhưng cả đám Bổ Thiên giáo vậy mà toàn bộ ôm lấy tâm thái xem kịch vui.

Phản ứng của bọn hắn làm cho Tề Vô Hối mơ hồ.

Bọn hắn đang làm cái gì mà không đến giúp ta, rồi còn một bên xem kịch một bên trêu chọc ta là sao?

"Bà mẹ nó, tại thời khắc mấu chốt thì còn phải dựa vào chính mình a." Tề Vô Hối hùng hổ nói ra một câu, bảo kiếm trong tay hắn lại lần nữa tụ lực, nhìn chằm chằm Diệp Thu hô to: "Tiểu tặc, có gan thì tới a. Tề gia gia của ngươi hôm nay sẽ giúp ngươi đầu thai làm người."

Cừu hận lập tức kéo căng, Diệp Thu nghe vậy mà khóe miệng giật một cái. Nhìn xem bộ dáng đê tiện của Tề Vô Hối mà hắn lại muốn quất Tề Vô Hối một bạt tai.

Nhưng mà nghĩ lại lão tiểu tử này khả năng đang nín đại chiêu nên Diệp Thu không thể xông lên.

Diệp Thu coi nhẹ cười một tiếng, nghiền ngẫm nói: "Cắt. Có gan thì ngươi tới trước a."

"Ngươi qua đây."

"Ngươi qua đây."

Hai người bọn hắn bắt đầu cách không gọi hàng, ai cũng không chịu qua đi.

Gọi cả nửa ngày Diệp Thu dần dần mất đi kiên nhẫn.

Lão già Tề Vô Hối Đáng chết, hôm nay ta mà không đánh hắn thật đau thì chuyện này vẫn chưa xong!

Diệp Thu đã nổi giận, lúc này tranh đoạt bảo khố Thiên Đế còn đang khẩn trương kích thích, hắn nơi nào còn có thời gian ở chỗ này cùng Tề Vô Hối lãng phí.

Diệp Thu đánh ra một quyền, trong chốc lát một cỗ kình khí kinh thiên đập tới.

Tề Vô Hối thấy mà biến sắc, sắc mặt hắn trong nháy mắt đã hoàn toàn trắng bệch.

"Vãi chưởng. Hắn mạnh như vậy sao?"

Tề Vô Hối có chút mê man, kế hoạch ám chiêu của hắn dưới một quyền này liền l hắn hoảng hốt, quên mất làm thế nào sử dụng.

Ầm!!!

Chỉ thấy nắm đấm của Diệp Thu cứng rắn nện ở trên mặt Tề Vô Hối. Tề Vô Hối lập tức kêu thảm một tiếng.

Nhưng vẫn còn chưa kết thúc, Diệp Thu lại xách Tề Vô Hối lên rồi mãnh liệt ném xuống đất.

Một màn tàn bạo này liền kinh sợ đám người của Bổ Thiên giáo.

"Tía má ơi. Đây là lần đầu tiên ta trông thấy Diệp sư thúc táo bạo như thế."

"Quyền quyền bạo kích cảm giác còn mang một ít ân oán cá nhân."

Đám người có chút không dám nhìn thẳng, Tề Vô Hối lúc này mặt mũi bầm dập, thê thảm không chịu nổi, nhìn xem mà đau lòng.

Như này mà ai dám nói Diệp Thu không mang theo ân oán cá nhân thì bọn hắn đều không tin.

"Chưởng giáo sư bá, chuyện này. . ." Trông thấy cha già của mình thê thảm như vậy, Tề Hạo cũng là đau lòng một trận, mở miệng nói.

Chủ yếu là Tề Hạo cũng sợ mình sẽ bị đánh cho nên mới không dám lên, chỉ có thể nhắc nhở Mạnh Thiên Chính một chút, để ông ta kịp thời ngăn lại trận đánh tơi bời này

"Ha ha ha ha. . ." Mạnh Thiên Chính nhìn xem chiến đấu trước mặt mà cũng là không tử tế cười to, sau đó nói ra: "Được rồi hai vị sư đệ, các ngươi chơi như vậy là đủ rồi."

Gặp chưởng giáo sư huynh đã lên tiếng, Diệp Thu cuối cùng đánh ra một quyền, đem Tề Vô Hối nện bay về phía đội ngũ Bổ Thiên giáo. Hắn rốt cục cũng đem cơn giận phát tiết ra.

Phù. . . Quá thoải mái! Cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly này thật là thoải mái!

Diệp Thu một chút cũng không có câu nệ, khi hắn nhớ tới trước đây Tề Vô Hối khắp nơi khó xử hắn, bây giờ tự hắn lại đánh Tề Vô Hối tơi bời, trong lòng Diệp Thu vô cùng sung sướng.

Không sai, đây chính là trận quyết đấu mang theo ân oán cá nhân!

"Phi. . ." Tề Vô Hối hung hăng té ngã trên đất, gặm đầy miệng bùn, sưng mặt sưng mũi từ dưới đất lần nữa đứng lên.

Hắn lúc này đã nổi cơn tam bành, đừng đề cập đến hắn đang có bao nhiêu biệt khuất.

Tề Vô Hối đường đường là chấp pháp trưởng lão của Bổ Thiên giáo, là cường giả Phong Vương cảnh, vậy mà hôm nay hắn lại bị mất mặt tại trước mặt nhiều tiểu bối bị mất mặt như thế, để cho mặt của hắn cũng nhanh bốc khói.

"Tức chết ta rồi. Tiểu tặc kia, ta sẽ không để yên cho ngươi."

Tề Vô Hối nổi giận đùng đùng, còn muốn tiến lên lại đánh một trận với Diệp Thu, Mạnh Thiên Chính lập tức bận bịu ngăn hắn lại.

"Mạnh sư huynh, ngươi ngăn ta đáng hắn làm gì?" Tề Vô Hối oán giận vô cùng, hỏi.

Mạnh Thiên Chính đáp: "Tề sư đệ, thu tay lại đi, ngươi đánh không lại hắn đâu."

"Đánh không lại thì ta cũng muốn đánh."

Tề Vô Hối đang nổi nóng thì chỗ nào còn lo lắng nhiều như vậy, hắn chỉ muốn đánh bại Diệp Thu.

Mạnh Thiên Chính lắc đầu, hướng về phía Diệp Thu nói ra: "Diệp sư đệ, ngươi xem đi, ta không khuyên nổi hắn, một hồi nữa ngươi nhớ hạ thủ nhẹ một chút, dù sao các ngươi cũng là đồng môn, hãy cho sư huynh đây một bộ mặt."

Lời này vừa nói ra, Tề Vô Hối lập tức lộp bộp trong lòng. Hắn nhìn xem Mạnh Thiên Chính biểu lộ châm chọc mà lập tức minh bạch cái gì.

Tề Vô Hối đưa mắt nhìn về phía Diệp Thu, sau khi quan sát tỉ mỉ một phen hắn lập tức hiểu ra.

"Cái định mệnh. Diệp Thu, lão tử liều mạng với ngươi." Tề Vô Hối tức đến thở hổn hển, rống lên.

Hiện tại hắn rốt cục đã xác định được người đang đứng trước mặt người hắn chính là Diệp Thu bản tôn.

Tề Vô Hối vừa nghĩ tới lúc này Diệp Thu đánh mình bầm dập, cùng đám người Mạnh Thiên Chính ngồi xem mình bị đánh mà lập tức bị lửa giận công tâm.

Thì ra thằng hề mới là chính ta!

Bọn hắn đều đã sớm nhận ra Diệp Thu bản tôn, nhưng lại không chịu nói cho ta biết!

Đây không phải thuần tâm là muốn mượn tay Diệp Thu đánh ta một trận hay sao?

Các ngươi quá không có đạo đức!

Bình Luận (0)
Comment