Mắt thấy Tề Vô Hối còn muốn xông lên đánh, Diệp Thu lập tức hô ngừng: "Ngừng ngừng ngừng, vậy là đủ rồi! Vì nếu có lại đánh một trăm trận thì kết quả cũng như vậy thôi, ngươi tiết kiệm một chút sức lực đi. Trước tiên nói về chính sự."
Gặp vậy Tề Vô Hối cũng là vô cùng phiền muộn. Bà mẹ nó, ta khổ sở bị đánh đập một trận a!
Nhưng vừa nghĩ tới lúc nãy Diệp Thu hung hăng nện vào mặt mình, Tề Vô Hối cũng minh bạch Diệp Thu có mang theo một ít ân oán cá nhân.
Tề Vô Hối u oán nhìn Diệp Thu một cái, sau đó yên lặng xoay người đi khôi phục vết thương trên mặt.
"Diệp sư đệ, ngươi làm thế nào đi tới được nơi này?" Nháo kịch kết thúc, Mạnh Thiên Chính nghi ngờ tiến lên hỏi.
Lúc trước bọn hắn đã bị Bất Lão sơn chặn đánh, Công Tôn Bạch cũng đã tự mình xuất thủ đem tất cả bọn hắn vây nhốt tại nơi này.
Có cực ít người có thể đào thoát ra ngoài, cơ hồ tất cả đám người của Bổ Thiên giáo đều hứng chịu tập kích, tổn thất nặng nề.
Nguyên bản Mạnh Thiên Chính còn coi là trải qua trận tập kích này Bổ Thiên giáo sẽ triệt để xuống dốc, nhưng ông ta không nghĩ tới Diệp Thu vậy mà tìm được nơi này, do đó ông ta vô cùng kinh hỉ.
Diệp Thu nhìn thoáng qua tình huống chung quanh, đó là từng người của Bổ Thiên giáo mang thương thế nghiêm trọng, nội tâm hắn cũng là vô cùng phẫn nộ.
Diệp Thu chầm chậm giải thích: "Ta tại tầng trên của tiên cung đợi các ngươi hồi lâu nhưng lại một mực không thấy một người của Bổ Thiên giáo xuất hiện."
"Về sau Thanh Trúc đã nói cho ta biết các nàng nhóm cũng chưa từng gặp qua các ngươi. Ta khi đó liền cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, vì vậy ta đã cố ý từ tầng trên đi xuống tìm kiếm tung tích của các ngươi."
"Còn tốt là ta đã tới kịp thời, nếu không sự tình liền phiền phức."
Diệp Thu cảm thấy vô cùng may mắn, đồng thời lửa giận cũng bị dâng lên.
Có thể nói điểm mấu chốt duy nhất của hắn chính là Bổ Thiên giáo, nhưng Công Tôn Bạch vậy mà dám vụng trộm ra tay với Bổ Thiên giáo.
Lão già này đã có quyết tử chi tâm với ta, cho nên ta không thể lưu thủ với lão ta!
Nghe Diệp Thu giải thích xong, mấy người Mạnh Thiên Chính cũng là nới lỏng một hơi.
May là Diệp Thu đã sớm phát giác chỗ kỳ quặc, nếu không chỉ sợ đám bọn hắn sẽ bị vây chết tại cái lồng giam này.
Đoạn thời gian qua khi bọn hắn bị vây ở chỗ này, mỗi ngày bọn hắn đều chịu lấy oán linh tập kích, ngủ cũng ngủ không ngon, khắp nơi bị đuổi chạy.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã có phần lớn đệ tử bị trọng thương, có thể nói là bọn hắn tổn thất nặng nề.
Nếu không phải có Mạnh Thiên Chính cùng Tề Vô Hối là hai vị cường giả Phong Vương cảnh trấn thủ, vậy sợ là bọn hắn đã sớm không còn mạng.
"Khốn nạn, Bất Lão sơn đáng chết, thù này chúng ta nhất định phải báo." Càng nghĩ càng giận, trong lòng mọi người có một cỗ lửa giận đang thiêu đốt.
Dương Vô Địch hung tợn nói ra: "Mấy ngày nay nếu không phải có Tề sư huynh ngày đêm trông coi lối vào, vậy đông đảo đệ tử của chúng ta sợ là đã bị những con oán linh kia nuốt hết. Thù này vô luận như thế nào chúng ta đều muốn báo."
"Không sai, thù này không báo không phải là quân tử." Lục Phong cũng là phẫn nộ phụ họa: "Mạnh sư huynh, chúng ta giết ra đi. Lần này chúng ta phải triệt để đoạn mất Bất Lão sơn đạo thống, để cho thế nhân nhìn xem Bổ Thiên giáo chúng ta không phải dễ trêu như vậy."
Sau một trận đại chiến, Bổ Thiên giáo đã thật lâu không có toàn bộ điều động.
Hiển nhiên lần này Bất Lão sơn xem như đã triệt để chọc giận Bổ Thiên giáo, chúng đệ tử khí thế dâng cao, mang bộ dáng lấy máu phải trả bằng máu.
"Không sai, Bổ Thiên giáo chúng ta đã diệt qua một cái Bất Lão sơn, vậy liền không sợ lại diệt thêm một cái."
Đám người sục sôi ý chí chiến đấu, lòng đầy căm phẫn.
Tràng diện như thế để cho Mạnh Thiên Chính hết sức vui mừng, nhìn về phía Diệp Thu nói: "Diệp sư đệ, ngươi có chắc chắn cầm xuống được Công Tôn lão nhi hay không?"
Hiện nay uy hiếp lớn nhất của bọn hắn chính là Công Tôn Bạch. Lão gia hỏa này là người có bụng dạ cực sâu, quỷ kế đa đoan, lại có thực lực không tầm thường.
Công Tôn Bạch thậm chí không cần tốn nhiều sức mà liền cầm xuống được mấy vạn người của Bổ Thiên giáo, đem bọn hắn vây nhốt tại bên trong cấm khu này.
Nếu không phải nhờ Diệp Thu cứu giúp, vậy tương lai bọn hắn sẽ toàn quân bị diệt, cho nên Công Tôn Bạch mới là nhân vật mấu chốt nhất.
Nếu như bắt không được Công Tôn Bạch thì trận chiến này Bổ Thiên giáo không có khả năng đánh thắng Bất Lão sơn.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của đám người, sát ý trong tâm Diệp Thu cũng dần dần lộ ra, cười nói: "Ha ha ha ha, chuyện này thì có gì khó?"
"Mạnh sư huynh, các ngươi muốn làm cái gì thì cứ việc đi làm, còn Công Tôn lão nhi cứ giao cho ta."
Diệp Thu có tuyệt đối tự tin có thể cầm xuống được Công Tôn Bạch. Về phần những người khác của Bất Lão sơn thì liền giao cho đám người Mạnh Thiên Chính.
Hai giáo phân tranh tất có đổ máu. Nếu không trải qua qua giáo huấn từ một trận đại chiến tàn khốc thì mấy vị đệ tử trẻ tuổi sẽ rất khó trưởng thành.
Đây cũng là một lần khảo nghiệm đối với tâm tính của bọn hắn.