Diệp Thu nói: "Tới đây nào!"
Triệu Uyển Nhi nghe thấy thì liền động thủ, trong nháy mắt một chưởng đánh tới mang theo sức nóng của Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Trong phút chốc rừng trúc tóe lên ánh lửa ngút trời.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh xảo vung xuống một chưởng, khéo léo đánh về phía bụng của Diệp Thu, hỏa diễm đã bộc phát trong nháy mắt.
Diệp Thu lui về phía sau một bước, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triệu Uyển Nhi. Phù văn Chân Long hiển lộ, cường thế trấn áp Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Triệu Uyển Nhi mỉm cười, căn bản không để ý khiến cho Diệp Thu sửng sốt một chút.
Bỗng nhiên chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của nàng xoay nhanh một vòng thoát khỏi sự khống chế của Diệp Thu rồi mạnh mẽ vọt tới.
"Ha ha, cũng rất thông minh." Diệp Thu bị trí thông minh của nàng làm cho kinh ngạc.
Tuy nhiên hắn cũng phản ứng lại rất nhanh mà nghiêng người một cái tránh thoát khỏi công kích, sau đó nhẹ nhàng đáp lại một chưởng đẩy nàng ra ngoài.
"A... " Triệu Uyển Nhi xoa xoa cánh tay và có chút ủy khuất.
Nàng vừa rồi thiếu chút nữa thành công, nhưng không nghĩ tới vẫn bị Diệp Thu nhìn thấu quỷ kế.
Thật là một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Sư tôn thế mà nỡ đánh ta như vậy.
Nhìn vẻ mặt uất ức của Triệu Uyển Nhi mà Diệp Thu lắc đầu nói:
"Chút trò vặt không tệ, nhưng kinh nghiệm chưa đủ. Muốn đánh lén đối thủ thì làm như thế nào cũng được nhưng cũng phải để lại đường lui cho chính mình."
"Trong chiến đấu sinh tử chân chính, hành vi như vậy của ngươi sẽ chỉ khiến mình rơi vào tử lộ."
"Hồng Liên Nghiệp Hỏa quả thật rất cường đại, ở cấp độ tu vi ngang nhau có thể nghiền áp tuyệt đối, nhưng ngươi chưa nắm giữ được độ tinh xảo của công pháp này nên thật là uổng phí."
Tình huống của Triệu Uyển Nhi bây giờ chính là như vậy, trong cơ thể nàng nắm giữ tiềm lực vô cùng to lớn, thân thể giống như một viên đạn hạt nhân nhưng mà nàng không biết kích nổ nó như thế nào.
Chuyện này giống như việc dùng dao mổ trâu mà đi giết gà vậy, có chút đại tài tiểu dụng.
Diệp Thu xấu hổ trong lòng, nếu để cho người của các sơn mạch khác biết hắn truyền cho nàng bí thuật Thiên giai mà sử dụng lãng phí như vậy thì phỏng chừng đều sẽ tức chết.
"Vậy sư tôn, đệ tử phải làm sao bây giờ?" Triệu Uyển Nhi tò mò ngẩng đầu chớp mắt nhìn Diệp Thu hỏi.
"Ừm, như vậy đi, hôm nay vi sư sẽ dạy ngươi Chiết Mai Thủ. Công pháp này là do thủ tọa mấy đời trước của chúng ta sáng tạo ra."
"Chưởng pháp này rất xảo diệu, biến hóa khôn lường, trong cương có nhu, trong nhu có cương, có thể phối hợp với Hồng Liên Nghiệp Hỏa của ngươi mà thi triển tùy tâm hữu ý."
"Một tháng kế tiếp ngươi chỉ cần đem bộ chưởng pháp này học thành, như vậy việc ứng phó thất mạch hội võ hẳn là không có vấn đề gì phức tạp."
Nghe vậy mà Triệu Uyển Nhi liền vui vẻ, nói: "Đa tạ sư tôn, đệ tử nhất định sẽ siêng năng tu luyện để không phụ kỳ vọng của sư tôn đối với đệ tử."
Chiết Mai Thủ sao?
Cái tên này nghe qua cũng rất thích hợp cho nữ nhân tu luyện, cho nên nàng thoáng cái đã bị hấp dẫn.
Rất nhanh sau đó, Diệp Thu liền truyền thụ Chiết Mai Thủ cho Triệu Uyển Nhi. Ngộ tính của nàng cũng rất cao nên không tới một canh giờ là đã nắm giữ hết tinh túy của nó.
Sau khi truyền thụ Chiết Mai Thủ xong thì Diệp Thu liền thở phào nhẹ nhõm. Vì những việc cần làm hầu như hắn đã làm xong.
Lâm Thanh Trúc học kiếm pháp, Uyển Nhi học chưởng pháp, hai người có thuộc tính một băng một hỏa, đều là công pháp phẩm chất thiên giai bá đạo.
Kế tiếp các nàng có thể phát triển đến một bước nào thì cũng liền xem ngộ tính của các nàng có đủ hay không mà thôi.
…
"Sư tỷ, chúng ta thử so chiêu nhé?" Vừa mới học được Chiết Mai Thủ, Triệu Uyển Nhi liền nóng lòng muốn tìm Lâm Thanh Trúc so chiêu.
Nàng cũng không ngốc mà lại đi tìm Diệp Thu để thử nghiệm, vì đơn giản chỉ tự làm đau chính mình.
Cuối cùng Triệu Uyển Nhi vẫn quyết định lựa chọn Lâm Thanh Trúc cùng áp chế cảnh giới để so chiêu.
Hai người bọn họ kỳ thật cũng chênh lệch không lớn. Chênh lệch lớn nhất đơn giản chỉ là Lâm Thanh Trúc đã sớm được học qua Tử Hà Kiếm Pháp nên năng lực lĩnh ngộ càng sâu hơn, kinh nghiệm chiến đấu càng dày dặn hơn.
Thấy nàng muốn so chiêu với mình mà Lâm Thanh Trúc cũng không cự tuyệt, nói: "Được, đến đây đi."
Nhìn các nàng so chiêu với nhau hăng say đến quên cả trời đất, lão phụ thân hèn mọn của các nàng như ta… Không đúng, sư tôn của các nàng như ta lại một lần nữa bị lạnh nhạt rồi.
Haizz, ta đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?
Các đồ đệ đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, giao lưu thân mật với nhau thì ta hẳn là nên cao hứng mới đúng. Chẳng lẽ ta còn có thể ghen với đồ đệ của chính mình hay sao?
Ta là sư tôn của các nàng thì sao có thể có loại ý nghĩ kỳ quái này được? Ta thật không phải người a!
Khóe miệng Diệp Thu giật giật, trong lòng hắn tự mắng chửi chính mình.