Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 83 - Chương 83 - Rất Có Lòng Thành

Chương 83 - Rất Có Lòng Thành
Chương 83 - Rất Có Lòng Thành

[Đinh]

[Kí chủ truyền thụ cho đệ tử Chiết Mai Thủ, kích hoạt bạo kích trả lại.]

[Phải chăng mở ra?]

"Mở!"

【 Chúc mừng kí chủ kích phát vạn lần bạo kích, đạt được công pháp Thần cấp, Càn Khôn Vô Cực Thủ. 】

Diệp Thu: "!!!”

Con mẹ nó!

Chỉ chớp mắt mà năm ngày liền trôi qua.

Vào sáng sớm, Diệp Thu ở tại đạo tràng đả tọa tu hành.

"Đúng rồi, chính là nơi này, bỏ mọi thứ xuống."

Diệp Thu mở to hai mắt nhìn xem, chỉ thấy một đám người đang mang theo một đống lớn đồ vật mà gian nan leo lên núi, sau đó bọn họ đem từng rương lại từng rương đồ vật đặt ở trên phiến đất trống phía trước đạo tràng.

"Các ngươi là?" Diệp Thu tò mò đi ra hỏi.

Sau đó hắn sửng sốt khi nhìn thấy Tiêu Dật phía sau và khóe miệng liền co rút.

"He he, tiền bối, có lẽ ngài không nghĩ tới là ta đúng không?" Tiêu Dật hèn mọn đi tới nói, bên người hắn còn xuất hiện cả Liễu Thanh Phong.

Không cần nghĩ cũng biết chính là tên tiểu tử này đã cho người mang đống đồ kia lên Tử Hà phong.

"Diệp sư thúc, đây là Tiêu công tử của Tiêu gia tại thành Quảng Lăng. Hôm nay hắn đột nhiên bái sơn và nói rằng muốn tặng bảo vật cho Tử Hà Phong. Chưởng giáo sư tôn liền bảo ta mang hắn tới đây." Liễu Thanh Phong cung kính nói.

Diệp Thu gật đầu và nhìn Tiêu Dật nói: "Tiểu tử, ngươi cho ta thứ gì đấy?

"Tiền bối, ngài có chút hiểu lầm ta rồi. Lần này ta lên núi là phụng lệnh của phụ thân của ta đặc biệt dâng lên Tử Hà Phong một chút tạp vật, coi như là báo đáp tiền bối đã dạy bảo ta một phen." Tiêu Dật vỗ vỗ ngực nhếch miệng giải thích.

"Tạp vật sao?" Diệp Thu sửng sốt một chút rồi đi tới trước mấy cái rương kia và mở ra xem.

Trong nháy mắt, một cỗ kim quang lấp lánh thiếu chút nữa lóe mù mắt hắn.

"Bà mẹ nó! Nhiều tiền như vậy sao?"

Diệp Thu nhất thời kinh ngạc, vì từ nhỏ đến lớn hắn còn chưa thấy qua nhiều vàng như vậy.

Tiêu gia đúng là thổ hào, vừa ra tay chính là vạn lượng hoàng kim, chênh lệch giữa người với người thật làm cho người ta tức chết mà!

Khó trách tại sao những sơn mạch khác không có việc gì mà liền thích xuất sơn để cùng những đại gia tộc dưới chân núi bảo trì quan hệ hữu hảo. Bởi vì tình cảm trong này nhiều chất béo như vậy mà!

"Ai da, ta là đang nằm mơ sao?" Diệp Thu tự hỏi trong lòng.

Toàn bộ Tử Hà Phong nghèo rớt mồng tơi, gia sản chỉ có độc nhất một ngọn núi, hắn nào có thể gặp qua nhiều tiền như vậy.

Ta đúng là đang phiền não đến phát sầu vì vấn đề chi tiêu của sơn mạch, không nghĩ tới Tiêu Chiến lại trực tiếp giải quyết nhanh chóng bài toán này cho ta!

"Ừm, không tệ, không tệ! Xem ra đây cũng là một đường thần tài để kiếm chác!" Trong lòng Diệp Thu mừng rỡ như điên nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như bụt.

Hắn nhìn xem Tiêu Dật tự đắc khoe của mà bình thản nói: "Ừm, Tiêu công tử có tâm nhưng chúng ta là người tu đạo nên đối với những vật ngoài thân này thật sự không có hứng thú gì. Tuy nhiên, nếu như Tiêu gia đã có thành ý như vậy mà ta không nhận thì thành ra có chút không nể mặt các ngươi. Được rồi, đã thế thì ta sẽ miễn cưỡng mà nhận lấy."

Liễu Thanh Phong nhìn cảnh này mà khóe miệng liền co rút, đỉnh đầu đều là một mảnh hắc tuyến.

Trong lòng hắn thầm mắng Diệp Thu đúng là người trong nghề. Người khác không rõ ràng mà hắn chả nhẽ còn không rõ ràng sao? Vì người đến Tử Hà phong nhiều nhất chính là hắn!

Hiện tại Tử Hà Phong nghèo đến nổi chỉ còn lại mấy gian nhà gỗ nhỏ mà còn cố làm ra vẻ.

Vãi thật! Quá ghê tởm! Thì ra Diệp sư thúc là người vô sỉ như vậy!

Trong lòng Liễu Thanh Phong mắng mỏ vài câu và lại càng thêm kinh ngạc vì hắn cũng nghe nói qua Tiêu gia tại thành Quảng Lăng có thực lực coi như không tệ. Nhưng hắn có chút nghĩ không ra Tiêu gia như thế nào lại ngả về phía Diệp Thu?

"Xhà, xem ra so với dự đoán lúc trước của ta không sai biệt lắm! Vị Diệp sư thúc trẻ tuổi nhất của Bổ Thiên Giáo này quả nhiên không đơn giản!" Lúc này Liễu Thanh Phong lại có một nhận thức mới đối với Diệp Thu.

Ta cần phải có quan hệ tốt với Diệp sư thúc mới được!

Liễu Thanh Phong có thể nhìn ra, nhưng Tiêu Dật sao có thể nhìn ra được. Trong long hắn bây giờ đang cảm thấy hình tượng của Diệp Thu lại cao lên vài phần.

Đây mới thật sự là cao nhân! Đối mặt vạn lượng hoàng kim mà ngài ấy vẫn có thể bảo trì phong thái một cách thong dong điềm tính, bất vi sở động như vậy mà!

"He he, tiền bối quả nhiên là cao nhân chân chính giống như cha ta đã nói! Ngài sẽ không để ý đến những thứ dung tục chi vật này, cho nên mới cố ý để cho ta mang đến cho tiền bối một ít đặc sản. Tiêu gia của ta đã lấy từ Khổ Hàn chi địa ở bên ngoài thành Quảng Lăng ra Khổ Linh Trà và một số trân bảo. Mặt khác cha ta còn phân phó ta xây lại một đạo tràng thật xa hoa khí phái cho tiền bối nữa."

"Cái gì?!!" Nghe vậy mà hai mắt Diệp Thu liền sáng ngời.

Tiêu gia suy nghĩ chu đáo như vậy ư?

"Ồ, không tệ! Vị Tiêu Chiến này có thể giao hảo vì ông ta rất chi là có lòng!"

Bình Luận (0)
Comment