Việc khó xử lớn nhất của Diệp Thu bây giờ chính là mấy gian nhà gỗ nhỏ mà Huyền Thiên đạo nhân lưu lại, vì mọi thứ cũng đã xuống cấp quá rồi.
Nói như thế nào hắn cũng đường đường là thủ tọa một mạch, là cường giả Giáo Chủ cảnh, thế mà điều kiện ở đây so với thôn phu dưới chân núi còn kém hơn. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì về sau hắn còn mặt mũi nào mà ở lại lăn lộn tại Đại Hoang.
"Ừm, lệnh tôn suy nghĩ rất chu đáo.!Đã như vậy thì ngươi nhìn xem mà làm đi! Kỳ thật người tu đạo chúng ta đối với những thứ này cũng không có gì chú ý, hết thảy giản lược là được!” Diệp Thu bình tĩnh nói tựa như nội tâm không hề gợn sóng, vừa nhìn thật đúng là giống như một vị cao nhân ẩn thế.
Liễu Thanh Phong nghe được câu nói này mà không nhịn được mắng thầm. Diệp sư thức đúng là người trong nghề mà!
Ta thật không nghĩ tới Diệp sư thúc lại có tâm cảnh cao như vậy, đối mặt với sức hút của tiền tài như thế mà ngài ấy vẫn còn có thể bảo trì sự bình tĩnh như vậy!
Khó trách tại sao ngài ấy có thể ẩn nhẫn nhiều năm mà cũng không bại lộ thực lực! Thì ra là như thế!
Tiêu Dật không biết những tâm tư phức tạp này, cho nên khi nghe Diệp Thu cho phép động thủ thì hắn liền vội vàng muốn biểu hiện một phen.
Đây chính là cơ hội duy nhất của hắn, nếu biểu hiện tốt thì không chỉ có trợ giúp rất lớn đối với gia tộc của mình, mà nói không chừng còn khiến cho Diệp Thu cao hứng rồi tùy tiện dạy cho hắn một ít bí pháp. Đây chính là vinh hạnh cực lớn của hắn.
"Đến đến đến! Mấy người các ngươi thất thần ở đó làm gì vậy? Mau bắt đầu khởi công xây dựng đi!"
"Ta cho các ngươi thời gian một tháng! Hãy dùng thời gian nhanh nhất để tu sửa hoàn thành đạo tràng cho vị tiền bối này cho ta!"
Tiêu Dật dứt khoát ra lệnh cho đám thuộc hạ và bắt đầu phân phó việc trùng tu đạo tràng cho Tử Hà Phong.
Không thể không nói tài lực của Tiêu gia quả thật rất sâu. Sau khi đầu tư một lượng lớn vật tư lên núi thì bọn họ liền nhanh chóng bắt đầu trang hoàng lại cho Tử Hà Phong.
Rất nhanh sau đó, dưới sự chỉ huy của Diệp Thu mà đạo tràng mới đã được chọn ở rừng đào tại phía Bắc của Tử Hà Phong, tương lai sẽ là một thánh địa tu tiên nằm trong biển hoa.
Tiêu Dật bận rộn chỉ đạo cho nhân công mà hắn mang từ dưới núi lên để tu sửa đạo tràng, còn Diệp Thu trở lại đạo tràng ban đầu, giờ phút này tâm tình hắn thập phần vui vẻ.
"Cuối cùng cũng có nhà đẹp để ở rồi!"
"Khụ khụ, không được, ta phải bình tĩnh, không thể để cho người ta nhìn ra ta rất vui vẻ! Mấy gian phòng ở chỉ là sự bắt đầu mà thôi!"
Diệp Thu ngồi trên ghế thở phù nhẹ nhàng. Hắn rất chờ mong đạo tràng mới của mình rốt cuộc sẽ như thế nào?
"Diệp sư thúc..." Liễu Thanh Phong chậm rãi đi vào và nhỏ giọng kêu lên.
"Ồ, Thanh Phong à? Làm sao vậy? Ngươi còn có chuyện gì ư?" Diệp Thu tỉnh táo lại hỏi.
Tại sao tiểu tử này vẫn còn chưa đi nhỉ?
Diệp Thu vẫn rất hài lòng đối với Liễu Thanh Phong, dù sao có thể nói tiểu tử này là người mà hắn quen thuộc nhất ở Bổ Thiên giáo ngoại trừ hai đồ nhi của hắn.
Trong mười năm qua ngoại trừ Liễu Thanh Phong ra thì cơ hồ không có ai bước lên Tử Hà Phong.
Liễu Thanh Phong mỉm cười thong dong nói: "Sư điệt nghe nói Diệp sư thúc mới thu thêm một vị đệ tử, không biết người đó đang ở nơi nào? Sư điệt còn chưa thấy qua tiểu sư muội mới nhập môn nên chưa thể rời đi!”
Trước khi đến đây Mạnh Thiên Chính đã cố ý bảo hắn chú ý một chút hai vị đệ tử của Diệp Thu. Hắn phải nhìn xem các nàng tiến bộ như thế nào?
Dù sao Diệp Thu đã bộc phát ra thực lực kinh người như vậy, thật sự đã làm cho Mạnh Thiên Chính rất hoảng sợ. Bởi vậy ông ta đặc biệt quan tâm đối với tình huống của Tử Hà phong.
Đối với vị sư đệ này của mình thì Mạnh Thiên Chính thật sự rất tò mò.
Diệp Thu có được Giáo Chủ cảnh mà lại có thể ẩn tàng mười năm không có bại lộ, điều này đã một lần nữa để cho ông ta nhìn thấy một tia hy vọng về một ngày nào đó Bổ Thiên giáo sẽ quật khởi.
"À, các nàng đang tu hành trên vách núi, tính toán thời gian thì không lâu nữa sẽ trở về." Diệp Thu vừa nói xong thì ngoài cửa liền đi vào hai bóng hình xinh đẹp.
"Sư tôn, chúng đệ tử đã trở về!”
"Chưa nghe thấy người mà đã nghe thấy tiếng rồi!”
Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi tay trong tay đi tới. Mới vừa tiến vào đạo tràng thì các nàng liền nhìn thấy Liễu Thanh Phong cô độc đứng ở nơi đó.
"Ồ, Liễu sư huynh, đã lâu không gặp! Sao huynh lại tới đây?" Lâm Thanh Trúc kinh ngạc hỏi vì nàng vẫn tương đối nhận biết Liễu Thanh Phong.
Lúc trước khi lên núi chính là Liễu Thanh Phong đã một mực chiếu cố nàng và dạy cho nàng một ít tri thức cơ bản lúc nhập môn.
"Ha ha ha, Lâm sư muội, đã lâu không gặp, sư muội lại xinh đẹp lên không ít. " Liễu Thanh Phong trêu chọc nói khiến Lâm Thanh Trúc có chút ngượng ngùng.